19 tháng 11 2020

Trump đã thoái vị khi đối mặt với thảm họa

 Hình ảnh bục tổng thống trống bên ngoài Phòng Bầu dục tại Nhà Trắng

Quốc gia này phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng có, và tổng thống đã để lại một khoảng trống.

David A. Graham, The Atlantic

19/11/2020

Dịch bởi: Người Mỹ Gốc Việt

Một phần tư triệu người Mỹ đã chết vì COVID-19. Khoảng 77.000 người hiện đang phải nhập viện, khoảng 1/5 trong số đó đang nằm trong các Phòng Chăm sóc Đặc biệt (ICU). Quốc gia này đã báo cáo khoảng 150.000 trường hợp mỗi ngày trong một tuần, và con số có vẻ sẽ tăng lên. Các bệnh viện và những người làm việc trong đó bị quá tải. Đại dịch đã là một thảm họa trong nhiều tháng, nhưng nó dường như đang đạt đến thời điểm tồi tệ nhất ở Hoa Kỳ, mặc dù có những tiến bộ đầy hứa hẹn trong phát triển vắc xin.

Đất nước kêu gào sự lãnh đạo, tuy nhiên giữa một trong những cuộc khủng hoảng tồi tệ nhất mà đất nước phải đối mặt trong nhiều thập niên, chẳng thấy Tổng thống Donald Trump ở đâu. Ông ta ẩn nấp trong Nhà Trắng, không trả lời phỏng vấn hoặc phát biểu trước công chúng ngoại trừ thông qua tài khoản Twitter của mình, nơi ông ta chủ yếu phát tán thông tin sai lệch về cuộc bầu cử.

Trước ngày 3 tháng 11, câu hỏi về những gì Trump có thể làm trong trường hợp có khả năng bị thua là một chủ đề suy đoán: Liệu ông có bám ghế, phủ nhận kết quả bầu cử? Hay ông ta sẽ bỏ cuộc và lẩn tránh? Câu trả lời, chúng ta hiện biết, là cả hai: Ông ấy đã thoái vị gần như tất cả công việc của chức vụ tổng thống, nhưng không đưa người kế nhiệm tạm thời, chẳng hạn như Phó Tổng thống Mike Pence, đảm nhiệm, hoặc cho phép bắt đầu sự chuyển đổi chính thức sang Tổng thống đắc cử Joe Biden.

Lịch trình công khai của Trump nói lên câu chuyện. Ông ta không có gì trong lịch làm ngày hôm qua, giống như thứ Ba. Hôm thứ Hai, ông ta ăn trưa với Pence. Cuối tuần qua, ông ta đi chơi gôn. Tuần trước, ông ta đã gặp gỡ các phụ tá, nói chuyện trong Vườn Hồng về Chiến dịch Thần Tốc (Operation Warp Speed), và tham dự các lễ kỷ niệm Ngày Cựu chiến binh, và dường như chỉ có vậy.

Tổng thống đã không trả lời phỏng vấn kể từ trước Ngày bầu cử. Ngoài các nhận xét tại Vườn Hồng, một tuyên bố nguy hiểm nhưng bị lệch hướng hai ngày sau Ngày bầu cử, và các nhận định ngắn gọn đầy thách thức trong vài giờ sau khi các phòng phiếu đóng cửa, Trump hầu như biến mất khỏi tầm nhìn của công chúng - một sự thay đổi rất rõ rệt, nhất là khi so với sự hiện diện mọi lúc mọi nơi của ông trong năm năm qua, và đặc biệt là trong những tuần cuối của chiến dịch. Trong vài ngày ngay sau cuộc bầu cử, ngay cả tài khoản Twitter của ông ấy cũng trở nên trầm lắng, mặc dù nó giờ đã được trở lại với âm lượng tối đa. Sự thiếu vắng Trump một chút (hoặc nhiều hơn) có thể là nguyên nhân để ăn mừng nếu không phải vì tất cả những gì mà một tổng thống phải làm, đặc biệt là trong một cuộc khủng hoảng như hiện tại.

Thôi thì cứ nghĩ cho ông một chút: Thất bại trong một cuộc bầu cử tổng thống hẳn phải là đau khổ. (Cố Thượng nghị sĩ John McCain thường nói đùa rằng sau thất bại năm 2008, “Tôi ngủ như một đứa trẻ: ngủ hai tiếng, thức dậy và khóc.”) Điều đó đặc biệt đúng đối với một tổng thống đã xem cuộc bầu cử trở thành một cuộc trưng cầu dân ý về mình. Nhưng lãnh đạo có nghĩa là ít nhất để nỗi đau đó tồn tại cùng với nhu cầu của đất nước mà ông thực sự đã được bầu để lãnh đạo bốn năm trước.

Có một vài ngoại lệ đối với sự lười biếng của Trump. Ông đã tiếp tục gửi các đề cử tư pháp, vốn là di sản chính của ông, lên Thượng viện. Ông được cho là đã đùa giỡn với ý tưởng bắt đầu một cuộc chiến với Iran, mặc dù các cố vấn tin rằng họ đã ngăn cản ông. Và ông ta đã làm việc với một loạt các sa thải trừng phạt, hôm thứ Ba đã sa thải quan chức an ninh bầu cử Chris Krebs không phải vì anh ta đã làm một công việc tồi tệ, mà vì anh ta đã làm quá tốt và dám nói như vậy, điều này làm suy yếu những lời than vãn của tổng thống về những hành vi gian lận bầu cử không có thật.

Nhưng thực sự đang có rất nhiều việc cần được làm. Đại dịch là ví dụ rõ ràng nhất, nhưng Anthony Fauci cho biết hôm Chủ nhật rằng tổng thống đã không tham dự cuộc họp của Lực lượng Đặc nhiệm Coronavirus của Nhà Trắng trong “vài tháng”. Trump đã chậm trễ để thừa nhận mức độ nghiêm trọng của đại dịch, bởi vì ông lo lắng rằng nó sẽ làm hại khả năng tái đắc cử của ông. Việc kết thúc cuộc bầu cử có thể giải phóng ông ta khỏi những lo lắng đó, trừ phi Trump đã không thừa nhận rằng cuộc bầu cử đã kết thúc.

Tổng thống cũng có thể tập trung vào việc thuyết phục Quốc hội thông qua một số loại dự luật cứu trợ kinh tế để giảm thiểu thiệt hại do virus gây ra. Các doanh nghiệp đang thất bại, chính quyền tiểu bang và địa phương sắp khánh tận, và 12 triệu người Mỹ có thể sớm mất trợ cấp thất nghiệp. Chính phủ liên bang cũng chỉ còn ngân sách cho đến tháng tới. Tổng thống có thể đã làm việc hiệu quả hơn để giải quyết những vấn đề này trước cuộc bầu cử, khi ông có nhiều ảnh hưởng chính trị hơn để sử dụng đối với các thượng nghị sĩ Đảng Cộng hòa ngoan cố, nhưng bất kỳ nỗ lực nào bây giờ vẫn còn hơn không. Tuy nhiên, để Trump muốn làm điều này, ông ấy phải quan tâm đến tình trạng của những người đồng bào Mỹ của mình, đặc biệt là cả những người không bỏ phiếu cho ông ta và  ông ta đã cho thấy rất ít bằng chứng rằng ông ta quan tâm.

Đặt các ưu tiên quốc gia sang một bên, Trump cũng có thể thực hiện các động thái đảng phái. Ông có thể tập trung nỗ lực vào việc giúp Đảng Cộng hòa duy trì hai ghế Thượng viện ở Georgia, nơi có những cuộc tranh cử vào tháng Giêng. Nhà báo bảo thủ thân thiện với Trump, Byron York, báo cáo rằng đảng Cộng hòa trong Quốc hội muốn thấy tổng thống làm được nhiều hơn trong các cuộc đua đó. York viết: “Các đảng viên Cộng hòa từ Mitch McConnell trở xuống đang nói với Trump rằng ông có cơ hội để lại Đảng Cộng hòa ở một vị trí mạnh mẽ hơn bất kỳ tổng thống Cộng hoà nào kể từ Ronald Reagan.” Nhưng Trump thực sự chẳng quan tâm đến thể chế Đảng Cộng hòa; tất cả những gì ông ta quan tâm là chính mình. (York lưu ý một cách nói có thể khiến Trump đổi ý: Đó là một cách tốt để phá hỏng Biden, Lãnh đạo phe thiểu số Thượng viện Chuck Schumer và Diễn giả Nancy Pelosi.)

Nếu Trump không muốn làm bất kỳ điều gì trong số này, ông có thể chỉ định người khác làm chúng, chẳng hạn như Pence, nhưng tổng thống cũng chưa làm điều đó. Trở lại thời điểm bắt đầu đại dịch, ông ta chỉ định Pence lãnh đạo đội đặc nhiệm, nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra rằng ông không muốn nhường cho Pence nhiều sự chú ý như vậy.

Từng có lúc, sự giao phó hào phóng dường như là con đường khả dĩ trong nhiệm kỳ tổng thống của ông. Vào thời điểm đắc cử, rõ ràng Trump biết rất ít về chính phủ và ít quan tâm đến việc học hỏi, và thậm chí không có quan điểm mạnh mẽ về hầu hết các vấn đề ngoài một số vấn đề cốt lõi: thương mại, nhập cư, v.v. Cựu Thống đốc Ohio John Kasich đã nói rằng chiến dịch tranh cử của Trump đã đề nghị ông ta cơ hội trở thành người đồng hành của Trump và là phó tổng thống quyền lực nhất trong lịch sử - phụ trách tất cả các chính sách đối nội và đối ngoại - trong khi Trump sẽ tập trung vào những gì mang tính biểu tượng hơn “làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại.” (Trump phủ nhận điều này.)

Thay vào đó, Trump quyết định giữ quyền lực cho riêng mình nhưng hầu như không thực hiện nó. Trong suốt nhiệm kỳ tổng thống của mình, ông chủ yếu là một tổng thống khiếm diện, chỉ tìm hiểu sơ qua về các vấn đề như chăm sóc y tế nhưng chưa bao giờ thực sự đi sâu vào vấn đề. Ông ta kiên trì theo đuổi các vấn đề then chốt của mình, nhưng không bao giờ bận tâm đến hầu hết các trách nhiệm khác của mình. Thành công đáng chú ý của ông với các cuộc bổ nhiệm tư pháp một phần lớn là do ông đã ủy thác công việc đó cho một số phụ tá, những người phối hợp chặt chẽ với Hiệp hội Liên bang bảo thủ và các đồng minh tại Quốc hội.

Sự vắng mặt của Trump không phải là một vấn đề rõ ràng trong ba năm đầu tiên của nhiệm kỳ tổng thống - trên thực tế, đối với những người phản đối ông, đó là một đặc điểm tốt, vì nó có nghĩa là những ý tưởng tồi tệ nhất của ông ít có khả năng được thực hiện. Nhưng sự xuất hiện của coronavirus, và sau đó là tình trạng bất ổn xã hội lan rộng sau cái chết của George Floyd và Breonna Taylor dưới bàn tay của cảnh sát, đã đưa ra một minh chứng ấn tượng về khoảng trống mà một tổng thống khiếm diện để lại, và cách mà tội thiếu sót có thể cũng nguy hiểm tội phạm tội.

Khi những cuộc khủng hoảng đó mới bùng phát, Trump ít nhất cũng có động cơ của một chiến dịch tái tranh cử đang diễn ra để khiến ông ấy phải thực hiện một số động thái. Khi các lá phiếu đã được bầu, Ông ta không còn lý do gì để phải giả vờ ông ta quan tâm hoặc ông ta đang làm việc. Đất nước chỉ còn một tổng thống đang chiến đấu để giữ chức vụ mà ông không có hứng thú để thực sự thực hiện./.



Nguyên bản tiếng Anh:

Trump Has Abdicated in the Face of Disaster

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét