29 tháng 12 2020

Liệu Pence có làm điều đúng đắn?

Mike Pence (Ảnh: Tom Brenner / The New York Times)

Vào ngày 6 tháng 1, phó tổng thống sẽ chủ trì khi Quốc hội kiểm phiếu của Cử tri đoàn. Hãy hy vọng rằng ông ta không làm điều không tưởng - và vi hiến.

Neal K. Katyal và John Monsky, New York Times

29/12/2020

Dịch bởi: Người Mỹ Gốc Việt

Về các tác giả: Ông Katyal, giáo sư luật tại Georgetown, là cựu quyền Tổng biện lý của Hoa Kỳ. Ông Monsky là người sáng tạo ra Chuỗi sản phẩm đa phương tiện mang tên American History Unbound bao gồm các thời khắc quan trọng trong lịch sử Hoa Kỳ và là thành viên hội đồng quản trị của Hiệp hội Sử gia New York.

Tổng thống Trump gần đây đã tweet rằng “Bộ ‘Tư pháp’ và FBI đã không làm gì về gian lận cử tri trong cuộc bầu cử Tổng thống năm 2020”, tiếp theo là những dòng đáng ngại hơn sau: “Đừng bao giờ bỏ cuộc. Hẹn gặp mọi người ở D.C. vào ngày 6 tháng 1.”

Sự tham chiếu không thể nhầm lẫn là ngày Quốc hội sẽ kiểm phiếu của Cử tri đoàn, với Phó Tổng thống Mike Pence chủ trì. Ông Trump đang dựa vào phó tổng thống và các đồng minh trong quốc hội để làm mất hiệu lực cuộc bầu cử tháng 11 bằng cách loại bỏ các phiếu bầu được chứng nhận hợp lệ cho Joe Biden.

Ông Pence cho đến nay vẫn chưa nói rằng ông sẽ làm bất cứ điều gì như vậy, nhưng ngôn ngữ của ông thật đáng lo ngại. Tuần trước, ông ấy nói: “Chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu cho đến khi mọi lá phiếu hợp pháp được tính. Chúng ta sẽ thắng Georgia, chúng ta sẽ cứu nước Mỹ,” khi một đám đông hét lên, “Hãy ngăn chặn hành vi trộm cắp” (“Stop the steal").

Và một số đảng viên Cộng hòa sẽ không bỏ cuộc. Hôm thứ Hai, Dân biểu Louie Gohmert của Texas và các chính trị gia khác đã đệ đơn một vụ kiện phù phiếm, có nhiều sai sót nghiêm trọng cả về hình thức và nội dung, nhằm buộc phó tổng thống chỉ định các đại cử tri ủng hộ Trump.

Bản thân ông Trump đã chỉ trích quan điểm của hầu như tất cả mọi người về cuộc bầu cử, từ quan điểm của Tối cao Pháp viện cho đến F.B.I. với Thượng nghị sĩ Mitch McConnell, nhưng ông ta chưa bao giờ công kích ông Pence, cho thấy ông ta còn có hy vọng vào phó tổng thống.

Nhưng theo văn bản hiến pháp và lịch sử, bất kỳ nỗ lực nào vào ngày 6 tháng 1 đều thất bại. Nó cũng phản dân chủ sâu sắc và vi hiến.

Cả Điều II của Hiến pháp và Tu chính án thứ 12 đều nói rằng các phiếu bầu của Cử tri đoàn sẽ được mở bởi “chủ tịch của Thượng viện,” có nghĩa là phó tổng thống. Đạo luật Kiểm phiếu Đại cử tri, được thông qua vào năm 1887 để tránh tình trạng hỗn loạn như đã diễn ra sau cuộc bầu cử năm 1876, bổ sung thêm các chi tiết quan trọng. Nó cung cấp một lịch trình chi tiết để kiểm đếm số phiếu đại cử tri, với đỉnh điểm là cuộc kiểm phiếu cuối cùng diễn ra vào ngày 6 tháng 1 và nó phân định quyền hạn của phó tổng thống.

Ông ta sẽ trở thành “viên chức chủ tọa” (có nghĩa là ông ta giữ gìn trật tự và nghi thức), mở phong bì chứa các lá phiếu, cung cấp những kết quả đó cho một nhóm giao dịch viên, chất vấn bất kỳ phản đối nào của các thành viên Quốc hội, thông báo kết quả của việc bầu trên các phản đối, và cuối cùng công bố kết quả của các lá phiếu.

Không có điều gì trong văn bản của Hiến pháp hoặc Đạo luật về số phiếu bầu cử trao cho phó tổng thống bất kỳ quyền hạn thực sự nào. Quyền hạn của ông là quyền điều khiển, và vai trò giới hạn đó có ý nghĩa chung: Điểm chính của một cuộc bầu cử là để người dân quyết định ai sẽ cai trị họ. Nếu một người đương nhiệm có thể đơn giản thao túng để giữ mình tại vị - xét cho cùng, một động thái để bảo vệ ông Trump cũng bảo vệ ông Pence - điều căn bản nhất của chính phủ chúng ta sẽ bị phá hoại nghiêm trọng. Ở Mỹ, “Chúng ta Những người dân” chứ không phải “Chúng ta, một phó tổng thống” sẽ kiểm soát vận mệnh của chúng ta.

Những người soạn thảo Đạo luật Kiểm phiếu Đại cử tri đã nhấn mạnh một cách có ý thức về vai trò suy yếu này của phó tổng thống. Họ đề phòng mọi hành động giả vờ mà ông có thể loại bỏ lá phiếu của một tiểu bang cụ thể, nói rằng phó tổng thống phải mở "tất cả các chứng nhận và giấy tờ nhằm mục đích trở thành" phiếu đại cử tri. Họ cho biết thêm, trong trường hợp có tranh chấp, cả hai viện của Quốc hội sẽ phải không đồng ý với một nhóm phiếu đại cử tri của một bang cụ thể để có thể từ chối chúng. Và họ đã gây khó khăn cho Quốc hội khi không đồng ý, thêm các biện pháp như điều khoản "bến cảng an toàn" và nhượng lại việc chứng nhận cho các quan chức tiểu bang.

Trong cuộc bầu cử này, chứng nhận đã rõ ràng. Không có bất kỳ thách thức pháp lý nào đang diễn ra ở bất kỳ tiểu bang nào. Tất cả các thử thách đã thua, một cách ngoạn mục và thường xuyên, tại các tòa án. Các bang và các đại cử tri đoàn đã nói lên ý chí của họ. Cả Phó Tổng thống Pence và những người theo trung thành của Tổng thống Trump đều không có cơ sở xác đáng để tranh cãi bất cứ điều gì.

Nên thấy rằng cấu trúc này tạo ra sự khó xử, vì nó buộc phó tổng thống phải thông báo kết quả ngay cả khi cá nhân ông ta không ưng ý.

Sau cuộc bầu cử sát nút năm 1960, Richard Nixon, với tư cách là phó tổng thống, đã kiểm phiếu cho đối thủ của mình, John Kennedy. Al Gore, có lẽ là một trong những khoảnh khắc đầy kịch tính hơn trong lịch sử ngắn ngủi của nền Cộng hòa của chúng ta, đã đếm số phiếu bầu và báo cáo chúng theo hướng thuận lợi cho George W. Bush.

Chứng kiến ​​ông Gore kiểm phiếu, dẹp bỏ mọi thách thức và giao chức vụ tổng thống cho ông Bush là một khoảnh khắc mạnh mẽ trong nền dân chủ của chúng ta. Vào thời điểm ông ấy kiểm phiếu, nước Mỹ và thế giới biết ông ấy đứng ở đâu. Và tất cả chúng ta đều được nâng lên khi ông Gore, cuối cùng, cầu xin Chúa ban phước lành cho tân tổng thống và tân phó tổng thống và cùng vỗ tay với cả hội trường.

Các nhà lãnh đạo đảng Cộng hòa - bao gồm các Thượng nghị sĩ McConnell, Roy Blunt và John Thune - đã công nhận kết quả của cuộc bầu cử, bất chấp sự phẫn nộ của tổng thống. Ông McConnell đã diễn đạt nó một cách rõ ràng: “Cử tri đoàn đã lên tiếng. Vì vậy, hôm nay, tôi muốn chúc mừng Tổng thống đắc cử Joe Biden."

Đáng chú ý, ông Pence đã im lặng. Ông thậm chí còn không thừa nhận chiến thắng lịch sử của Kamala Harris, nữ phó tổng thống đầu tiên của quốc gia, người Mỹ gốc Phi và người Mỹ gốc Á đầu tiên.

Giờ đây, ông đã đứng trên bờ vực lịch sử khi bắt đầu hành động lãnh đạo có hậu quả nhất của mình. Câu hỏi đặt ra cho Phó Tổng thống Pence, cũng như các thành viên khác của Quốc hội, là ông ấy muốn đi xuống phía nào của lịch sử. Liệu ông ta có thể hiện sự chính trực đã được chứng minh bởi mọi chính quyền tổng thống trước đây không? Người dân Mỹ chấp nhận một kẻ thua cuộc lịch lãm, nhưng một kẻ thất bại cau có không bao giờ đi vào sử sách một cách đẹp đẽ.

Chúng tôi kêu gọi ông Pence nghiên cứu tổng thống đầu tiên của chúng ta. Sau Chiến tranh Cách mạng, nghệ sĩ Benjamin West báo cáo rằng Vua George đã hỏi ông rằng Tướng Washington sẽ làm gì bây giờ khi nước Mỹ đã độc lập. West nói rằng Washington sẽ từ bỏ quyền lực và quay trở lại làm nông nghiệp. Vua George đã đáp lại bằng những lời có hiệu lực rằng "nếu ông ấy làm được điều đó, ông ấy sẽ là người đàn ông vĩ đại nhất trên thế giới."

Thật vậy, Washington đã làm như vậy, giao quyền chỉ huy quân đội cho Quốc hội và quay trở lại Mount Vernon trong nhiều năm cho đến khi ông được bầu làm tổng thống. Và ông một lần nữa từ bỏ quyền lực tám năm sau đó, mặc dù nhiều người đã rất vui nếu giữ được ông làm tổng thống suốt đời. Bằng cách này, Washington đã hiện thực hóa đầy đủ nền Cộng hòa Hoa Kỳ, bởi vì không có Cộng hòa nào mà không có sự chuyển giao quyền lực một cách hòa bình.

Và giờ nó tùy thuộc ông Pence để nhận ra chính xác điều đó. Giống như tất cả những ông ta, ông ta nên đếm phiếu bầu như chúng đã được chứng nhận và làm mọi thứ có thể để chống lại những người sẽ làm khác. Đây không phải là lúc để bất kỳ ai đứng ngoài cuộc - nước Cộng hòa của chúng ta đang ở trong tình trạng nguy hiểm./.


Nguyên bản tiếng Anh:

Will Pence Do the Right Thing?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét