16 tháng 1 2024

Trách nhiệm của các cử tri Cộng hòa


Ban biên tập New York Times

Ngày 15/1/2024


Các đảng viên Đảng Cộng hòa sắp bỏ những lá phiếu đầu tiên của mùa bầu cử sơ bộ tổng thống năm 2024 đang gánh một trách nhiệm thiết yếu: đề cử một ứng cử viên phù hợp làm tổng thống, một người sẽ “bảo tồn, bênh vực và bảo vệ Hiến pháp Hoa Kỳ”.

Donald Trump, một người đã chứng tỏ không sẵn lòng làm việc đó, rõ ràng là không xứng đáng được chọn. Ông ta đang phải đối mặt với các phiên tòa hình sự vì những việc đã làm trong tư cách là ứng cử viên vào năm 2016, trong tư cách tổng thống và cựu tổng thống. Trong lần tranh cử tổng thống thứ ba này, ông đã tăng cường chiến dịch nhiều năm nhằm phá hoại nền pháp trị và tiến trình dân chủ. Ông ta nói rằng nếu được bầu, ông ta sẽ hành xử như một nhà độc tài vào “Ngày đầu tiên” và ông ta sẽ chỉ đạo Bộ Tư pháp điều tra các đối thủ chính trị và những người chỉ trích ông ta trên các phương tiện truyền thông, khi ông ta tuyên bố rằng những mối nguy hiểm lớn nhất đối với quốc gia đến “không phải từ ngoại quốc mà từ bên trong nội địa.”

Ông Trump rõ ràng có cơ hội cao sẽ được đảng Cộng hòa đề cử; cho đến nay, mọi cuộc thăm dò đều cho thấy ông ta là người dẫn đầu. Tuy nhiên, đảng Cộng hòa ở nhiều tiểu bang vẫn còn chưa bỏ phiếu. Vào thời điểm quan trọng này, cần phải nhắc nhở cử tri rằng họ vẫn có cơ hội đề cử một người chuẩn mực khác cho Đảng Cộng hòa, và tất cả người Mỹ nên hy vọng rằng họ làm như vậy. Đây không phải là vấn đề của nội bộ đảng. Sẽ tốt cho đất nước khi cả hai đảng lớn đều có những ứng cử viên tổng thống có năng lực để đưa ra những quan điểm trái ngược nhau về vai trò của chính phủ trong xã hội Mỹ. Cử tri xứng đáng có được sự lựa chọn như vậy vào năm 2024.

Việc ông Trump xây dựng thói sùng bái cá nhân trong đó lòng trung thành là yêu cầu thực sự duy nhất đã gây tổn hại nặng nề cho Đảng Cộng hòa và sức khỏe của nền dân chủ Mỹ. Chẳng hạn, trong cuộc tranh giành quyền lãnh đạo Hạ viện vào mùa thu, ông Trump đã phá hoại nỗ lực tranh chức của Tom Emmer, một nhà lập pháp từng bỏ phiếu chứng nhận kết quả bầu cử năm 2020, để giúp củng cố uy thế của Mike Johnson, một người trung thành và là kẻ kiến tạo nỗ lực lật ngược cuộc bầu cử đó. (Ông Emmer sau đó đã quay sang ủng hộ ông Trump.) Nhưng một số đảng viên Đảng Cộng hòa đã nêu gương về tính chính trực, thể hiện sự dũng cảm khi đặt niềm tin và các nguyên tắc bảo thủ của họ lên trên lòng trung thành với ông Trump. Trong đó bao gồm cả những người mà ông ta từng coi là đồng minh, như cựu Bộ trưởng Tư pháp Bill Barr, cựu Thống đốc Doug Ducey của Arizona, cựu Ngoại trưởng Mike Pompeo và nhà lãnh đạo truyền giáo Bob Vander Plaats.

Cử tri có thể đồng ý với kế hoạch của cựu tổng thống về việc cắt giảm thuế hơn nữa, hạn chế phá thai hoặc siết chặt nhập cư. Đó là chính trị, và sự khác biệt giữa những người Mỹ về những vấn đề này sẽ vẫn tồn tại bất kể kết quả của cuộc bầu cử này. Nhưng bầu chọn ông Trump vào Bạch Cung thêm 4 năm nữa là một mối nguy hiểm đặc biệt. Bởi vì xét cho cùng, điều vẫn giúp gắn kết người Mỹ với nhau như một quốc gia, là sự cam kết với một  quy trình, một hệ thống hiến pháp để đưa ra quyết định và tiến về phía trước ngay cả khi người Mỹ không đồng ý về đích đến. Hệ thống đó đảm bảo các quyền tự do mà người Mỹ được hưởng, là nền tảng cho sự thịnh vượng và an ninh của quốc gia.

Thành tích khinh thường Hiến pháp của ông Trump - và việc ông ta sẵn sàng làm tha hóa con người, hệ thống và quy trình để thủ lợi cho cá nhân ông ta - sẽ gây rủi ro cho tất cả.

Gìn giữ Hiến pháp có nghĩa là chấp nhận kết quả bầu cử. Các ứng cử viên tổng thống không thành công đã phải gánh chịu nhượng bộ vì sự toàn vẹn của quy trình quan trọng hơn một chức tước tổng thống. George H.W. Bush (#41), tổng thống cuối cùng trước ông Trump từng thất bại trong cuộc tái tranh cử, đã phát biểu vào đêm thất bại năm 1992 như sau: “Người dân đã lên tiếng và chúng tôi tôn trọng sự uy nghiêm của hệ thống dân chủ.” Khi ông Trump thất cử trong cuộc bầu cử tổng thống năm 2020, ông đã tìm cách níu kéo quyền lực bằng cách kích động một cuộc nổi dậy bạo lực chống lại chính quyền Hoa Kỳ.

Nó cũng có nghĩa là chấp nhận rằng quyền lực của kẻ chiến thắng là có hạn. Khi Tối cao Pháp viện đưa ra phán quyết ngược lại với Tổng thống George W. Bush vào năm 2008 rằng các nghi phạm khủng bố nước ngoài bị giam giữ tại Guantánamo Bay có quyền thưa kiện việc giam giữ họ lên tòa án liên bang, chính quyền Bush đã chấp nhận phán quyết này. Thượng nghị sĩ John McCain, khi đó là ứng cử viên tổng thống của Đảng Cộng hòa, cho biết ông không đồng ý với tòa, “nhưng đó là quyết định mà Tối cao Pháp viện đã đưa ra và bây giờ chúng ta cần phải tiếp tục đi tới.”

Ngược lại, với tư cách là tổng thống, ông Trump liên tục tấn công tính liêm chính của các quan chức chính phủ khác – bao gồm từ các thành viên Quốc hội, các thống đốc Cục Dự trữ Liên bang, cơ quan y tế công cộng đến các thẩm phán liên bang – và coi thường thẩm quyền của họ. Chẳng hạn, khi tòa án ra phán quyết rằng chính quyền Trump không thể đưa thêm câu hỏi về tư cách công dân vào cuộc điều tra dân số năm 2020, ông Trump tuyên bố rằng ông có ý định phớt lờ phán quyết của tòa án. Sau khi rời Nhà Trắng, ông Trump nhiều lần từ chối yêu cầu, kể cả trát đòi bởi đại bồi thẩm đoàn, buộc ông ta trả lại các tài liệu mật cho chính phủ. Khi bị chính phủ điều tra, ông ta kêu gọi Quốc hội cắt ngân sách cho F.B.I. và Bộ Tư pháp, theo lời ông, “cho đến khi họ thức tỉnh.”

Những cử tri có khuynh hướng ủng hộ Trump vì họ xem ông ta như một công cụ thực hiện các mục tiêu chính sách nhất định có thể học được từ nhiệm kỳ tổng thống của ông rằng những thay đổi đạt được nhờ những mưu đồ vô luật pháp có thể chỉ là phù du. Các tòa án liên bang đã lật ngược nỗ lực của ông nhằm từ chối tài trợ của liên bang cho các thành phố ẩn cư. Những lời hứa trong chiến dịch tranh cử rằng sẽ hủy bỏ các quy định về môi trường đã không đi đến đâu: Các tòa án liên tục trừng phạt chính quyền Trump vì không tuân thủ các thủ tục quy định hoặc vì không đưa ra được lý do biện minh thỏa đáng cho các quyết định của nó. Lệnh cấm người chuyển giới phục vụ trong quân đội của Trump được công bố trên Twitter vào năm 2017, đã bị kiện ra trước tòa và bị hủy bỏ sau khi Biden nhậm chức chỉ sáu ngày.

Vào năm 2016, ông Trump đã thu hút nhiều cử tri sơ bộ khi ông thể hiện như một chọn lựa thay thế cho đảng Cộng hòa. Ông vận động tranh cử trên một nền tảng thách thức các quan điểm chính thống của đảng, bao gồm những lời hứa hỗ trợ cho ngành sản xuất nội địa và theo đuổi một chính sách đối ngoại hẹp hòi hơn được xác định bởi lợi ích cá nhân.

Những cử tri ủng hộ các toa thuốc của ông Trump giờ đây có những lựa chọn khác. Đảng Cộng hòa năm 2024 đã được định hình lại bởi chủ nghĩa dân túy của cựu tổng thống. Mặc dù có một số khác biệt đáng kể giữa các ứng cử viên Đảng Cộng hòa khác - đặc biệt là về chính sách đối ngoại - nhưng phần lớn chương trình nghị sự “Nước Mỹ trên hết” của ông Trump đã trở thành một nền tảng chính thống mới của đảng Cộng hòa.

Sự khác biệt giữa Trump ngày nay với các ứng cử viên Đảng Cộng hòa còn lại chủ yếu chỉ là sự coi khinh pháp quyền của ông ta. Ông ta bị loại bỏ càng sớm thì Đảng Cộng hòa càng sớm có thể quay lại nhiệm vụ khó khăn nhưng cần thiết là làm việc trong hệ thống để đạt được mục tiêu của mình./.

Nguồn: The Responsibility of Republican Voters

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét