05 tháng 10 2020

Một nhóm dân quân phò Trump đã tuyển dụng hàng nghìn cảnh sát, binh lính và cựu chiến binh

Hình trên: Stewart Rhodes, người sáng lập Tổ chức Oath Keepers (Những Người Giữ Lời Thề) (Ảnh: Philip Montgomery)

Một cuộc điều tra của Tạp chí Atlantic tiết lộ họ là ai và họ có thể làm gì vào Ngày bầu cử.

Mike Giglio, The Atlantic

Tạp chí Tháng 11 năm 2020

Dịch bởi: Người Mỹ Gốc Việt 

Ghi chú của Biên tập viên: Sau khi câu chuyện này được gửi đến nhà in cho tạp chí The Atlantic số tháng 11, Tổng thống Donald Trump đã được hỏi trong cuộc tranh luận tổng thống ngày 29 tháng 9 rằng liệu ông có “lên án những người theo chủ nghĩa da trắng thượng tôn và các nhóm dân quân và nói rằng họ cần rút lui”. Tổng thống nói “Chắc chắn rồi,” và sau đó ông nói rằng Proud Boys, một nhóm chiến binh theo chủ nghĩa dân tộc, nên “củng cố và sẵn sàng” khi cuộc bầu cử đến gần. Những người đăng ký tạp chí in có thể nhận được số báo vào giữa tháng 10.

Stewart Rhodes giờ đang sống trong tầm nhìn về tương lai của mình. Trên truyền hình, các thành phố của Mỹ đang bốc cháy, trong khi trên mạng, tin đồn cảnh báo rằng các băng antifa đang đến khủng bố các vùng ngoại ô. Rhodes đang lái xe quanh Nam Texas, chuẩn bị cho những điều đó. Ông ấy nhận điện thoại. Ông nói: “Đừng đùa giỡn nữa. Chúng ta đã rơi vào cuộc nội chiến."

Đó là một buổi tối thứ Sáu của tháng Sáu. Rhodes, 55 tuổi, là một người đàn ông chắc nịch với mái tóc muối tiêu cắt sát, mặc nguyên bộ trang phục chiến thuật giản dị và một miếng che mắt màu đen. Trong chiếc xe bán tải của mình, bên cạnh ông ta là một khẩu súng lục và một chiếc mũ đen bụi bặm với biểu tượng vàng của nhóm Oath Keepers (dịch: Những Người Giữ Lời Thề), một nhóm chiến binh đã thu hút hàng nghìn người từ quân đội và cộng đồng thực thi pháp luật.

Rhodes đã nói về cuộc nội chiến kể từ khi ông thành lập nhóm Oath Keepers, vào năm 2009. Nhưng bây giờ đã có nhiều người lắng nghe hơn. Và trong khi Rhodes đã từng tự nhận mình là một nhà cách mạng trong trạng thái chờ, thì giờ đây ông ta thấy vai trò của mình là bảo vệ tổng thống. Ông đã đưa ra lời kêu gọi đến những người theo ông để bảo vệ đất nước chống lại cái mà ông gọi là "cuộc nổi dậy." Ông ấy nói với tôi rằng tình trạng bất ổn là nỗ lực mới nhất nhằm làm suy yếu Donald Trump.

Trong suốt mùa hè, những lời cảnh báo của Rhodes về xung đột ngày càng lớn hơn. Vào tháng 8, khi một thiếu niên bị buộc tội bắn chết hai người trong cuộc biểu tình phản đối sự tàn bạo của cảnh sát ở Kenosha, Wisconsin, Rhodes đã gọi cậu ta là "một Anh hùng, một Người yêu nước" trên Twitter. Và khi một người ủng hộ Trump bị giết vào cuối tuần đó ở Portland, Oregon, Rhodes tuyên bố rằng sẽ không còn đường quay lại. Anh viết, “Nội chiến đang ở đây, ngay bây giờ”, trước khi bị Twitter cấm trên nền tảng của họ vì kích động bạo lực.

Cho đến lúc đó, tôi đã dành nhiều tháng để phỏng vấn các thành viên nhóm Oath Keepers hiện tại và trước đây, cố gắng xác định xem họ có thực sự tham gia vào bạo lực hay không. Nhiều nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của họ đã nhanh chóng được nhận ra: đóng cửa chính phủ, bạo loạn, phong trào bãi bỏ cảnh sát, và các nhóm công ta tự trang bị vũ khí và chiếm một phần thành phố. Họ coi tất cả những chuyện đó như là tiền thân của cuộc bầu cử năm 2020.

Khi Trump dành cả năm để cảnh báo về hành vi gian lận cử tri, nhóm Oath Keepers đã lắng nghe. Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Trump thua, nói rằng cuộc bầu cử đã bị đánh cắp, và từ chối nhượng bộ? Hoặc ngược lại: Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta chiến thắng và các người chống đối ông đổ ra đường để phản đối? Hoa Kỳ đã chứng kiến ​​sự gia tăng bạo động chính trị và vào tháng 8, FBI đã đưa ra một bản tin cảnh báo về khả năng leo thang trong cuộc bầu cử. Mọi thứ sẽ tồi tệ hơn bao nhiêu nếu các chuyên gia được huấn luyện cầm đến vũ khí?

Tôi đã hỏi một phiên bản của những câu hỏi này kể từ năm 2017, khi tôi gặp một nhà nghiên cứu từ Trung tâm Luật pháp Đói nghèo miền Nam, người đã nói với tôi về Rhodes và nhóm Oath Keepers. Cô ấy đã nhận được một cơ sở dữ liệu bị rò rỉ với thông tin về nhóm và cô ấy nói rằng nó có thể chứa một số câu trả lời.

Rhodes là một blogger theo chủ nghĩa tự do ít được biết đến khi anh thành lập nhóm Oath Keepers vào đầu năm 2009. Đó là khoảnh khắc lo lắng của cánh hữu Mỹ: Khi cuộc Đại suy thoái bùng phát, những người biểu tình đón vị tổng thống mới bằng cáo buộc theo chủ nghĩa xã hội và chế độ chuyên chế. Rhodes viết trên mạng trực tuyến “Những mối đe dọa lớn nhất đối với quyền tự do của chúng ta không phải đến từ bên ngoài, mà là từ bên trong”. Đảng Cộng hòa đã mất tám năm để tích lũy quyền lực trong cơ quan hành pháp để giờ bị Barack Obama chiếm giữ. Thời gian cho chính trị đã kết thúc. Rhodes viết: “Những người lẽ ra là chủ nô lệ của chúng ta đã đánh giá quá thấp quyết tâm và khả năng quân sự của người dân.”

Rhodes gia nhập quân đội khi vừa mới tốt nghiệp trung học, với hy vọng trở thành Lính Mũ Xanh, nhưng sự nghiệp của ông ta bị cắt đứt khi ông bị gãy xương sống trong một lần huấn luyện nhảy dù. Sau khi giải ngũ, ông làm công việc dạy bắn súng và phục vụ đậu xe hơi (valet). Năm 1993, ông ta đánh rơi một khẩu súng ngắn đã nạp đạn và nó bắn vào mặt ông, làm ông bị mù mắt trái. Sự va chạm với cái chết đã truyền cảm hứng cho ông, ở tuổi 28, đăng ký vào trường cao đẳng cộng đồng. Ông tiếp tục vào Đại học Nevada ở Las Vegas, nơi ông tốt nghiệp hạng ưu, và sau đó vào Trường Luật Yale, nơi ông giành giải cho bài báo cho rằng học thuyết  những kẻ ôm-súng-cho-kẻ-thù (enemy-combatant) của chính quyền Bush vi phạm Hiến pháp.

Ông ấy kết hôn với một người cùng theo chủ nghĩa tự do, xây dựng gia đình và treo bản hành nghề luật sư ở Montana, như một mẫu quảng cáo vào 2008 “Chất lượng của Ivy League… mà không phải trả chi phí của Ivy League.” Ông ấy tình nguyện tham gia chiến dịch tranh cử tổng thống của Ron Paul vào năm đó. Nhưng sau cuộc bầu cử, ông đã chuyển hướng từ chính trị sang một cái gì đó đen tối hơn.

Bài đăng trên blog của ông ấy vừa là một tuyên ngôn vừa là một lời chào mời tuyển dụng. Ông dựa trên lời thề mà các binh sĩ thực hiện khi nhập ngũ — lược bỏ phần tuân theo tổng thống và tập trung vào phần trước đó, để “ủng hộ và bảo vệ Hiến pháp chống lại mọi kẻ thù, cả nước ngoài và trong nước.” Các nhân viên thực thi pháp luật cũng tuyên thệ tương tự, và Rhodes viết rằng cả hai nhóm đều có thể từ chối các công lệnh, bao gồm cả những lệnh liên quan đến kiểm soát súng, cho rằng điều này sẽ kích hoạt chế độ chuyên chế. Và, nếu cần, họ có thể chiến đấu.

Các phản hồi dồn dập đổ vào và Rhodes đã xuất bản chúng trên blog của mình:

“Thông điệp của bạn đang lan rộng và tôi sẽ đảm bảo rằng nó sẽ đến được với nhiều lính Thủy quân lục chiến hơn.”

“Tôi không chỉ từ chối bất kỳ mệnh lệnh trái luật nào vi phạm đến Hiến pháp, tôi sẽ chống lại những tên bạo chúa đưa ra mệnh lệnh. Hãy yên tâm rằng tôi và những người anh em của tôi trong Lực lượng Thực thi Pháp luật nói về chủ đề này một cách thường xuyên.”

Một sĩ quan Không quân viết: “Tôi hoàn toàn ủng hộ bạn và những gì bạn đại diện và tôi có nói về những điều này với một số cấp dưới của tôi. Đó là những người tôi tin tưởng."

Rhodes giữ cho bản chất của nhóm Oath Keepers vẻ mơ hồ — nhóm này chính thức là phi đảng phái và không phải, như một bài đăng sau này trên blog đã nói, đó là một lực lượng dân quân “như tên gọi". Mặc dù vậy, ông cũng cảnh báo rằng các thành viên của tổ chức sẽ bị tô vẽ là những kẻ cực đoan và bảo rằng họ có thể ẩn danh. Anh nói trong một cuộc phỏng vấn trên đài phát thanh: “Chúng tôi không yêu cầu những thành viên hiện đang phục vụ trong các cơ quan thực thi pháp luật và quân đội phải đăng ký vào bất kỳ loại danh sách thành viên nào. Chúng tôi nghĩ rằng điều đó thật ngu ngốc."

Nhưng cuối cùng ông ấy đã tạo ra một danh sách như vậy. Nó đã thu thập tên, địa chỉ nhà riêng và địa chỉ email, số điện thoại và lịch sử phục vụ của các thành viên, cùng với câu trả lời cho câu hỏi về cách họ có thể trợ giúp nhóm Oath Keepers. Năm ngoái, Trung tâm Luật pháp Đói nghèo Miền Nam đã chuyển cho tôi các dữ liệu đó của gần 25.000 người.

Vào ngày 19 tháng 4 năm 2009, Rhodes đi đến Lexington Green, ở Massachusetts, để kỷ niệm những phát súng đầu tiên của Cách mạng Hoa Kỳ. Đứng trước một đám đông các thành viên mới, ông ấy dẫn đầu việc tái khẳng định lời thề của họ. Cùng với ông ta là hai anh hùng của phe cánh hữu: Richard Mack, người đã phổ biến ý tưởng rằng cảnh sát trưởng quận là luật cao nhất trên đất nước (nguyên văn: county sheriffs are the highest law in the land), và Mike Vanderboegh, người sáng lập nhóm Three Percenters (nhóm Ba Phần trăm), một lực lượng dân quân bao trùm dựa trên huyền thoại rằng nó chỉ cần 3 phần trăm dân số để chiến đấu và chiến thắng trong Chiến tranh Cách mạng.

Với bằng luật Ivy League của mình, lý lịch của Rhodes thật khác thường. Một trong những vụ án đầu tiên mà ông ta thực hiện sau khi ra trường là giúp biện hộ miễn phí cho một thủ lĩnh dân quân bị bỏ tù vì tội chế tạo súng máy. Các bài viết đầu tiên của ông ấy trên blog và trên một diễn đàn trực tuyến nơi ông ấy sử dụng tên nick là Stewart the Yalie, cho thấy sự gắn liền với sự trỗi dậy của hàng trăm nhóm dân quân, vào đầu những năm 1990, kết tụ lỏng lẻo dưới ngọn cờ của phong trào Ái quốc.

Rhodes bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cuộc bao vây của chính phủ năm 1993 bên ngoài Waco, Texas, kết thúc bằng cái chết của hơn 70 thành viên của một giáo phái Cơ đốc có vũ trang,  mà với ông nó biểu hiện sự nguy hiểm của quyền lực chính phủ. Nhưng phong trào Ái quốc trở nên tai tiếng vì có mối liên hệ với những người theo chủ nghĩa dân tộc da trắng - và nó tan rã sau khi Timothy McVeigh, người đã tham dự các cuộc họp dân quân, đánh bom một tòa nhà liên bang ở Thành phố Oklahoma vào năm 1995.

Rhodes muốn tránh lặp lại những sai lầm của các nhóm trước đó và ông ấy đã thể hiện tài năng trong việc đưa ra những ý tưởng ngoài lề hấp dẫn hơn. Việc ông ấy từ chối gọi nhóm Oath Keepers là một lực lượng dân quân cũng như việc ông ấy phủ nhận phân biệt chủng tộc trên blog của mình và cảnh báo các thành viên không nên công khai đe dọa bạo lực. Ông khẳng định rằng nhóm Oath Keepers sẽ chiến đấu chỉ như một phương sách cuối cùng.

Rhodes tin rằng các nhóm dân quân trong quá khứ hoạt động quá bí mật, điều này khiến công chúng nghi ngờ và dễ bị chính quyền trấn áp. Ông đã thành lập nhóm Oath Keepers như một tổ chức phi lợi nhuận đã đăng ký với một hội đồng quản trị; các thành viên đã làm công việc cứu trợ sau bão và phát biểu tại các sự kiện của Đảng Cộng hòa địa phương. Họ có thể đi vào đồn cảnh sát hoặc đứng bên ngoài căn cứ quân sự với tờ rơi; họ có thể gặp cảnh sát trưởng và thỉnh cầu các nhà lập pháp.

Khi Trump cảnh báo về nội chiến, Rhodes đã lên tiếng đồng ý. Ông viết: “Đây là sự thật. Đây là vị trí của chúng ta."

Rhodes đã viết một tín điều liệt kê 10 loại mệnh lệnh mà các thành viên thề sẽ chống lại. Luật kiểm soát súng là đầu tiên trong số đó. Sau đó là các mối quan tâm của chủ nghĩa tự do như đưa công dân Mỹ ra trước tòa án quân sự và khám xét và bắt giữ không có trát toà. Sau khi những điều đó còn có thêm nhiều lo ngại kiểu thuyết âm mưu như là phong tỏa các thành phố, quân đội nước ngoài trên đất Hoa Kỳ, đưa người Mỹ vào các trại giam giữ. Ở đây Rhodes đã rút ra từ lý thuyết “Trật tự thế giới mới”, một thế giới quan trung tâm của phong trào Ái quốc - và điều đó có thể bắt nguồn từ điều mà sử gia Richard Hofstadter, viết vào những năm 1960, gọi là phong cách hoang tưởng trong chính trị Mỹ. Nó liên kết nỗi sợ hãi về chủ nghĩa toàn cầu, sự mất lòng tin sâu sắc của giới tinh hoa và ý tưởng rằng một chính phủ liên bang đang căng thẳng có thể trở thành chuyên chế.

Rhodes xuất hiện trên chương trình HardballThe O’Reilly Factor, nơi những ý tưởng của ông ta bị gọi là nguy hiểm; trên đài phát thanh nói chuyện bảo thủ, nơi họ được gặp gỡ thuận lợi hơn; và trên chương trình The Alex Jones Show, nơi ông ấy được giới thiệu thường xuyên đến nỗi ông ấy và Jones đã trở thành bạn bè. Ông giữ nhóm Oath Keepers ở vị trí tiên phong của phong trào Ái quốc, phong trào đang hồi sinh, và trao đổi trang blog của mình cho một trang web bán áo giáp có thương hiệu và một trang Facebook đạt nửa triệu người theo dõi trước khi bị đóng cửa vào tháng 8.

Năm 2014, Rhodes và Những người giữ lời thề đã tham gia một cuộc đối đầu vũ trang giữa các nhóm Ái quốc và chính quyền liên bang ở Nevada thay mặt cho chủ trang trại gia súc Cliven Bundy. Năm tiếp theo, họ dẫn đầu một cuộc đối đầu khác, tại Mỏ Sugar Pine ở Hạt Josephine, Oregon. Cả hai lần, những gì bắt đầu là một tranh chấp về các vấn đề sử dụng đất đã trở thành sự tranh đấu về quyền lợi của các dân quân. Cả hai lần, chính quyền đều lùi bước. Vào năm 2014, Rhodes đã cử các đội đến Ferguson, Missouri, để bảo vệ các doanh nghiệp trong thời kỳ bất ổn trước sự tàn bạo của cảnh sát sau khi Michael Brown bị giết. Hình ảnh những người Oath Keepers đứng gác trên các mái nhà với khẩu súng trường bán tự động đã trở thành biểu tượng của một nước Mỹ đang bắt đầu trở mình.

Vào Ngày Martin Luther King, ước tính có khoảng 22.000 người ủng hộ quyền sử dụng súng đã biểu tình bên ngoài thủ phủ bang Virginia, ở Richmond.

Ở Trump, phong trào Ái quốc tin rằng lần đầu tiên họ có đồng minh trong Nhà Trắng. Năm 2016, khi Trump cảnh báo về gian lận bầu cử, Rhodes đã đưa ra lời kêu gọi các thành viên âm thầm theo dõi các điểm bỏ phiếu. Khi Trump cảnh báo về một cuộc xâm lược của những người nhập cư không có giấy tờ, Rhodes đã đi đến biên giới phía nam với một phân đội Oath Keepers. Ông ấy đã cử các thành viên đến “bảo vệ” những người ủng hộ Trump khỏi những người biểu tình chống đối tại các cuộc vận động của ông ấy và có một lần ông xuất hiện trong khu vực VIP, đứng ở hàng đầu trong chiếc áo sơ mi Oath Keepers màu đen. Khi Trump cảnh báo về khả năng xảy ra nội chiến khi bắt đầu cuộc điều tra luận tội vào mùa thu năm ngoái, Rhodes đã lên tiếng đồng ý trên Twitter. Ông viết: “Đây là sự thật. Đây là vị trí của chúng ta."

Ngay cả khi ông ta tìm cách tranh thủ sự ủng hộ của công chúng, Rhodes vẫn giữ bí mật về các thành viên của mình. Các nhóm giám sát không thể nói chắc chắn Oath Keepers có bao nhiêu thành viên hoặc loại người nào đang tham gia.

Nhưng cơ sở dữ liệu bị rò rỉ đã bày ra mọi thứ. Nó đã được các đại biểu của Rhodes biên soạn khi các thành viên mới đăng ký tại các sự kiện tuyển dụng hoặc trên trang web của nhóm Oath Keepers. Họ đến từ mọi tiểu bang. Khoảng hai phần ba từng tham gia quân đội hoặc lực lượng thực thi pháp luật. Khoảng 10 phần trăm trong số các thành viên này đang tại ngũ. Có một cảnh sát trưởng ở Colorado, một thành viên đội SWAT ở Indiana, một cảnh sát tuần tra ở Miami, trưởng một sở cảnh sát nhỏ ở Illinois. Có các thành viên của Lực lượng đặc biệt, các nhà thầu quân sự tư nhân, một Thượng sĩ nhất về Tâm lý, một huấn luyện viên trinh sát kỵ binh ở Texas, một anh lính ở Afghanistan. Có các nhân viên Thực thi Di trú và Hải quan ICE, một nhân viên đặc nhiệm 20 năm trong Sở Mật vụ, và hai người nói rằng họ đang ở FBI.

Một cựu binh Thủy quân lục chiến từ Wisconsin viết: “Tôi sẽ không lặng lẽ đi vào đêm đen đang đối mặt với nước Mỹ yêu dấu của TÔI”; một sĩ quan trong Sở Cảnh sát Los Angeles cho biết ông ta sẽ kêu gọi các đồng nghiệp của mình “để chống lại chế độ chuyên chế mà đất nước chúng ta đang phải đối mặt.” Những cam kết tương tự đến từ một đại úy cảnh sát ở Texas, một người tuyển dụng quân đội ở Oregon, và một đặc vụ Tuần tra Biên giới ở Arizona, trong số nhiều người khác. Một trung sĩ cảnh sát ở ngoại ô St. Louis viết: “Chuyện vui. Tôi đã chặn một người lái xe tải đang chạy quá tốc độ, người đã dán decal của bạn lên thành xe tải của ông ta, tôi hỏi về điều đó, anh ta nói huyên thuyên về nó và tôi nói, 'Chết tiệt, tôi cũng hết lòng vì nó.' “ Ông ta liệt kê các kỹ năng  một người hướng dẫn chiến thuật và vũ khí và cho biết ông ta sẽ chuyển đơn đăng ký thành viên cho các sĩ quan đồng nghiệp của mình. Một nhân viên đặc nhiệm trong văn phòng tình báo của Sở Cảnh sát Thành phố New York kể lại rằng một ngày nọ, ông ta đang đi làm thì nhìn thấy một tấm decal dán cửa sổ có biểu tượng Oath Keepers và ghi tên trên tay mình. Ông ấy thề sẽ sẵn sàng "nếu quả bóng bay lên."

Nhiều câu trả lời cho câu hỏi làm thế nào các thành viên mới có thể giúp Oath Keepers là vô thưởng vô phạt: “Tôi tạo video!” và “Không nhiều trừ cái miệng lớn của tôi! Quá già để làm gì khác!” Nhiều người đề nghị có mặt tại các cuộc biểu tình, phát tờ rơi và đăng trên Facebook. Những người khác cung cấp lý lịch với các kỹ năng phù hợp với xung đột. Một người lính có địa chỉ email của Quân đội Hoa Kỳ trình bày chi tiết về kinh nghiệm tình báo chiến trường viết, "Tôi sẵn sàng sử dụng bất kỳ kỹ năng nào mà bạn xác định là hữu ích" và một cựu binh Chiến tranh Iraq cam kết "bất kỳ tài năng nào mà một cựu lãnh đạo đội bộ binh có  sẵn." Vẫn còn những người khác liệt kê các kỹ năng thiện xạ, chiến thuật SWAT, thẩm vấn. Một doanh nhân Texas đã đề nghị trang trại của mình “vì mục đích huấn luyện hoặc phòng thủ,” và một cảnh sát Michigan, đã nghỉ hưu từ Lực lượng Đặc biệt, tình nguyện làm “lãnh đạo chiến thuật hay chính trị khi có dịp trong tương lai gần.”

Khi tôi xem qua các mục, tôi bắt đầu thấy chúng như một cửa sổ dẫn đến một thứ gì đó lớn hơn nhiều so với Oath Keepers. Tư cách thành viên trong nhóm thường chỉ thoáng qua — một số người đã đăng ký theo ý thích và quên mất điều đó. Nhóm Oath Keepers không có 25.000 binh sĩ sẵn sàng. Nhưng các hồ sơ cho thấy Rhodes đã chạm vào một dòng chảy sâu của sự lo lắng, một thứ có thể khiến một nhóm lớn đáng ngạc nhiên những người có kinh nghiệm về cảnh sát và quân sự thực sự cân nhắc đến bạo lực chính trị có vũ trang. Ông ta giống như một người đánh cá thả ra một miếng mồi giữa biển trong đêm, và kéo mẻ lưới của mình ra ánh sáng.

Các mục thông tin này được thu thập từ năm 2009 đến năm 2015, không lâu trước khi bắt đầu chiến dịch tranh cử tổng thống của Trump. Tôi đã sử dụng chúng như một điểm khởi đầu cho các cuộc trò chuyện với hàng chục thành viên hiện tại và cũ. Tâm trạng chung mang nặng tính dự báo. Tôi thấy nhiều  người đã cân nhắc rất xa về viễn cảnh xung đột dân sự, chuẩn bị cho nó và đau khổ bởi cảm giác rằng họ đang bị đẩy về phía nó bởi các lực lượng ngoài tầm kiểm soát của họ. Nhiều người nói rằng họ không muốn chiến đấu nhưng sợ rằng họ không còn lựa chọn nào khác.

Người đầu tiên tôi liên lạc, vào tháng Giêng, là David Solomita, một cựu chiến binh Chiến tranh Iraq ở Florida, người mà theo hồ sơ ghi rằng một sĩ quan cảnh sát đã tuyển anh ta vào nhóm Oath Keepers khi ông ta đi ăn tối với vợ. Tôi đã không đề cập đến nội chiến khi tôi gửi email, nhưng ông ấy trả lời, "Tôi muốn nói rõ điều này, tôi là một người theo chủ nghĩa tự do và đã ở Iraq khi nó trở thành một cuộc nội chiến, tôi không muốn tham gia vào chuyện đó."

Sau đó, Solomita nói rằng ông ấy đã là thành viên Oath Keeper trong một năm trước khi bỏ đi vì Rhodes “muốn trở thành trung tâm của rạp xiếc khi nội chiến bắt đầu.” Ông nói thêm, sự sụp đổ chính trị của Hoa Kỳ đã nhắc nhở ông quá nhiều về những gì ông đã thấy ở nước ngoài.

Vào ngày Martin Luther King, tôi bước vào trung tâm thành phố Richmond, Virginia, phía sau một nhóm đàn ông da trắng mặc quần jean với súng trường trên vai và súng ngắn ở hông. Một người mẹ kéo đứa con mới biết đi của cô, thì thầm: "Những người đó có súng." Các xe bán tải đang diễu hành xuống đường, treo cờ Trump. Họ thổi còi và những người đàn ông hò reo. Ngay sau đó tôi đã có mặt tại thủ đô của bang, xung quanh là 22.000 người, nhiều người trong số họ mang theo những khẩu AR-15 và các bảng hiệu chính trị như “chống lại chế độ chuyên chế,”  “súng cứu sinh mệnh,” “ “Trump 2020.”

Ở Virginia, hôm đó là dịp lễ diễn ra sự kiện hàng năm gọi là Ngày Vận động (Lobby Day), khi các công dân kiến ​​nghị với các nhà lập pháp về bất kỳ vấn đề nào họ thích. Năm nay, bầu không khí có vẻ căng thẳng. Cơ quan lập pháp bang vừa tuyên thệ có đa số đảng Dân chủ lần đầu tiên trong hai thập niên, và các nhà lập pháp đã tiến hành một loạt các biện pháp kiểm soát súng. Các quận nông thôn đã tuyên bố mình là "nơi trú ẩn của Tu chính án thứ hai" khi cảnh sát trưởng tuyên bố sẽ không thi hành luật súng mới. Virginia là một tiểu bang cho phép mang súng công khai, và những người biểu tình có vũ trang trên khắp tiểu bang đã biến ngày này thành một cuộc mít tinh đòi quyền sử dụng súng.

Rhodes đã ở đó, cùng với một số Oath Keepers khác. Trên trang Facebook có tên “Cuộc hành quân dân quân ở Richmond”, một người tổ chức sự kiện đã tuyên bố rằng ông ta đã tuyên thệ bảo vệ Hiến pháp chống lại những kẻ thù trong và ngoài nước khi ông ta tham gia quân đội và cảnh sát - và hiện là một dân quân. Ông gọi Virginia là khung cảnh của “một sự thức tỉnh tuyệt vời”.

Virginia là một mô hình thu nhỏ của những nỗi sợ hãi của phe cực hữu đối với cuộc bầu cử năm 2020: sự xoay chuyển sang bên trái, theo sau là sự thúc đẩy kiểm soát súng ngay lập tức và là điểm khởi đầu cho một cuộc tấn công rộng rãi hơn vào các quyền tự do của người Mỹ. Nhiều thành viên Oath Keepers hiện tại và trước đây nói với tôi rằng quyền sử dụng súng là thứ đã thôi thúc họ tham gia nhóm; một số đã bác bỏ những phần tồi tệ hơn trong danh sách 10 mệnh lệnh phải thách thức của Rhodes.

David Hines, một cây viết  bảo thủ, đã gọi súng là nền tảng tổ chức thành công nhất của cánh phải. Vấn đề này đòi hỏi sự tham gia của địa phương, để theo dõi chặt chẽ không chỉ luật pháp và chính trị của liên bang mà còn của tiểu bang và thành phố. Súng cũng mang tính xã hội. Để bắn chúng, bạn có thể sẽ đi đến một trường bắn và để mua chúng, bạn có thể sẽ ghé thăm một cửa hàng hoặc một triển lãm súng, nơi bạn sẽ tìm thấy những người có cùng suy nghĩ với mình. Hines viết, “Súng là một con đường để thu hút các nhà hoạt động.”

Cuộc biểu tình ủng hộ quyền sử dụng súng trong Ngày MLK ở Virginia

Tôi không thể tìm thấy Rhodes hoặc bất kỳ thành viên Oath Keepers nào khác khi tôi chen lấn qua đám đông. Thay vào đó, tôi gặp những người biểu tình như Daniel McClure, một thanh niên 23 tuổi làm việc với tư cách là nhà thầu cho Cơ quan quản lý Thung lũng Tennessee, người đứng cùng cha mình gần bãi cỏ thủ đô. Ông nói với tôi rằng ông hài lòng số người tham dự, nhưng cũng sẵn sàng từ bỏ cuộc biểu tình ôn hòa nếu nền dân chủ ngừng hoạt động. Ý tưởng về quyền công dân có trách nhiệm của ông có nghĩa là dự bị cho viễn cảnh nổi dậy. Ông ấy lặp lại một câu châm ngôn mà tôi thường nghe: Quyền sử dụng súng là quyền bảo vệ tất cả những người còn lại. ông ta nói và nâng báng súng lên: “Nếu nói nhẹ nhàng mà không hiệu quả, cây gậy sẽ tới.”

Theo các công tố viên, trước cuộc biểu tình, FBI đã bắt giữ những kẻ bị cáo buộc là người da trắng thượng tôn có kế hoạch xả súng vào đám đông để kích động một cuộc xung đột rộng lớn hơn, và trên mạng xã hội tràn ngập những lời đe dọa không che giấu chống lại các nhà lập pháp Dân chủ của Virginia. Tôi bị hoảng hốt bởi việc nói chuyện bạo lực đã trở nên phổ biến như thế nào. Những người theo chủ nghĩa tự do cũng đang kêu gọi nó. Một phụ tá hàng đầu của một nhà lập pháp Virginia đã viết trong một tweet lan truyền vài tháng trước đó: “Khẩu AR-15 nhỏ bé của bạn sẽ không làm việc gì để bảo vệ bạn khỏi chính phủ — họ có xe tăng và vũ khí hạt nhân. Chỉ là một sự tưởng tượng thảm hại thôi.”

Trong đám đông, tôi nhận thấy những người đàn ông đang lẩm bẩm nói chuyện với máy bộ đàm, đôi mắt của họ ẩn sau những đôi kính râm phủ mắt. Đối với tôi, chúng có khía cạnh của những đứa trẻ đang chơi trò chiến tranh, chỉ có súng của chúng là thật. Có một tiếng nổ lớn, và tôi quay ngoắt lại khi các cánh tay đang di chuyển về phía các cò bấm. Nhưng chỉ là ai đó đã đập một tấm biển kim loại xuống vỉa hè.

Cuộc biểu tình kết thúc trong hòa bình. Những người biểu tình nhặt rác khi những người đàn ông đeo máy bộ đàm khuất dần trong thành phố.

“Đó là một sự chuyển đổi tốt đẹp, ISIS đối với chúng tôi,” Rhodes nói khi tôi gọi cho ông ấy lần đầu tiên vào tháng 2 và nói với ông ấy điều gì đã dẫn tôi đến Oath Keepers. Đó không chỉ là các hồ sơ thành viên. Vào năm 2016, tôi đang tường trình về sự sụp đổ của Nhà nước Hồi giáo ở Mosul khi tôi nhận thấy rằng người Mỹ đang đe dọa xung đột dân sự tại quê nhà và tự hỏi liệu có bất kỳ cuộc xung đột nào thực sự nghiêm trọng hay không.

Tôi đã nói với ông ấy rằng không có gì tồi tệ hơn cuộc nội chiến. Ông ta trả lời, “Tôi  sự không đồng ý.” Ông ta không bằng lòng về các nhà độc tài: Stalin, Hitler, Pol Pot, Mao. Ông nói: “Tôi nghĩ những gì họ đã làm còn tệ hơn nhiều. Nếu bạn sắp rơi vào một cơn ác mộng như vậy, bạn cần phải chiến đấu." Ông đã nhắc đến một đoạn văn từ  cuốn Quần đảo Gulag (The Gulag Archipelago) của nhà bất đồng chính kiến ​​người Nga Aleksandr Solzhenitsyn:

Và sau đó chúng tôi đã nóng lòng trong trại như thế nào, nghĩ rằng: Mọi việc sẽ ra sao nếu mọi nhân viên An ninh, khi anh ta ra ngoài vào ban đêm để bắt giữ người, không chắc liệu ông ta có sống sót trở về và phải nói lời tạm biệt với gia đình anh ta?

Những người thuộc phe dân quân cánh hữu thường trích dẫn những dòng này hoặc một đoạn văn tương tự trong một cuốn sách năm 1955 nổi tiếng về sự suy thoái của nước Đức thành chủ nghĩa Quốc xã, Họ nghĩ rằng họ được tự do (They Thought They Were Free):

Mỗi hành động, mỗi sự việc, đều tệ hơn lần trước, nhưng chỉ tệ hơn một chút. Bạn đợi xem cái kế tiếp rồi cái kế tiếp. Bạn chờ đợi một sự việc gây sốc lớn, nghĩ rằng khi một cú sốc như vậy đến,  những người khác sẽ tham gia cùng bạn để chống lại bằng cách nào đó… Nhưng một sự việc gây sốc lớn nhất, để có hàng chục hoặc hàng trăm hoặc hàng nghìn người đến tham gia cùng bạn, sẽ không bao giờ đến.

Đối với những người như Rhodes, thông điệp của cả hai đoạn văn đều giống nhau. Người Mỹ đang mộng du về phía một vực thẳm. Những người yêu nước cần phải thức tỉnh và phản kháng.

Rhodes nói: “Đó không chỉ là về súng. Nhưng súng là trọng tâm của nó. Trump đã đưa ra ý tưởng rằng những người bảo thủ là một thiểu số bị đe dọa bởi làn sóng nhân khẩu học sẽ cho phép các thành phố tự do áp đặt các luật lệ cho phần còn lại của đất nước. Khi tôi yêu cầu Rhodes và những người dân quan cánh hữu khác nêu ra những lo ngại ngoài quyền sử dụng súng, họ đã đề cập đến việc lịch sử được giảng dạy như thế nào trong các trường học, hoặc cách Thỏa thuận Mới Xanh (ND: chương trình Green New Deal của nhóm Dân chủ cực tả AOC) sẽ đe dọa việc sử dụng đất, nông nghiệp, nhà ở kiểu riêng từng gia đình. Họ nhấn mạnh rằng Mỹ là một nước cộng hòa, không phải là một nền dân chủ. Rhodes nói với tôi rằng những người theo chủ nghĩa tự do muốn thấy “một đa số hạn hẹp đang chà đạp lên quyền của chúng tôi. Cách duy nhất để làm điều đó là trước tiên phải tước vũ khí của chúng tôi.”

Rhodes đã sử dụng "tiếng trống của tình cảm chống cảnh sát" của những người theo chủ nghĩa tự do để tiếp cận cảnh sát. “Đó là những gì chúng tôi nói với họ: ‘Nào các bạn. Họ ghét sự gan dạ của bạn.’ "

Tôi hỏi liệu nhóm Oath Keepers có phải là người theo chủ nghĩa dân tộc da trắng hay không. Nhóm này đã tham gia các sự kiện cùng với nhóm Proud Boys (Những chàng trai Kiêu hãnh), một nhóm tự xưng là "những người theo chủ nghĩa sô vanh phương Tây", và cung cấp an ninh cho một cuộc biểu tình được gọi là tự do ngôn luận do nhà hoạt động cực hữu Kyle Chapman đứng đầu. Rhodes nói, “Chúng tôi không phải là những người theo chủ nghĩa dân tộc da trắng,” và chỉ ra rằng nhóm Oath Keepers đã từ chối nhóm Proud Boys và phó chủ tịch của họ là người Da đen. “Đó là cách bôi nhọ mới. Mọi người bên phải đều là người theo chủ nghĩa dân tộc da trắng. Và khi bạn có tiếng trống để gán nhãn quỷ dữ đó, thì chúng ta phải nghĩ gì? "

Giống như Trump, Rhodes không ngừng coi thường các nhà hoạt động Black Lives Matter là “Những người theo chủ nghĩa Marx” —một kẻ thù nước ngoài. Và ông ấy quan tâm đến những mối đe dọa tưởng tượng từ những người nhập cư không có giấy tờ và người Hồi giáo phù hợp với ý tưởng của ông ấy về sự thúc đẩy toàn cầu hoá nhằm làm suy yếu các giá trị phương Tây. Mẹ ông ấy xuất thân từ một gia đình lao động nhập cư gốc Mexico; khi còn là một đứa trẻ, ông đã dành cả mùa hè để hái trái cây và rau cùng với họ. Nhưng ông ấy nói với tôi rằng họ hàng của ông ấy là những người Tin lành bảo thủ và họ - từ khóa quan trọng - “đã được đồng hóa”.

Rhodes nói rằng tôi nên điều tra các nhóm chiến binh bên trái như Câu lạc bộ súng John Brown, và dường như ông bị ám ảnh bởi antifa, mà ông nói nhóm Oath Keepers đã phải đối mặt trong khi cung cấp an ninh cho các cuộc biểu tình của cánh hữu. Ông nói: “Nếu Trump thắng, hãy đoán xem ai sẽ xuất hiện. Bọn cánh tả sẽ náo loạn trên đường phố."

Ông ta nói thêm rằng ông ta đang sử dụng "tiếng trống của tình cảm chống cảnh sát" của những người theo chủ nghĩa tự do khi tiếp cận với cảnh sát. “Đó là những gì chúng tôi nói với họ:" Nào các bạn. Họ ghét sự gan dạ của bạn."

Thành viên Oath Keeper nổi tiếng nhất sau Rhodes là John Karriman, một mục sư và cựu huấn luyện viên cảnh sát từ Missouri, người đã tham gia vào vụ Ferguson. Các nhà phê bình coi sự hiện diện của nhóm Oath Keepers ở Ferguson có tính gây hấn, một nỗ lực nhằm đe dọa những người biểu tình. Nhưng đối với Karriman, hoạt động đã thành công: Họ đã giúp bảo vệ cộng đồng, bao gồm cả một doanh nghiệp thuộc sở hữu của Người Da đen, và sau đó rời đi mà không cần động đến vũ khí. Đó là một ví dụ về những gì ông ấy muốn: Oath Keepers trở thành một nhóm có thể “giữ cho đất nước chúng ta tự do và giữ cho những người bạn đồng hành của chúng ta trung thực và mà không bước chân qua ranh giới.” Ông ấy nói với tôi: “Tôi rất hy vọng rằng Oath Keepers có thể là thương hiệu để có thể tập hợp các nhóm khác lại.”

Nhưng đằng sau hậu trường, Karriman và những người thân cận với Rhodes nói với tôi, nhóm Oath Keepers đã bị chứng rối loạn chức năng lan tràn. Rhodes có thể biến mất trong một thời gian dài và đình trệ các nhiều dự tính ​​— chẳng hạn như một chương trình quốc gia cung cấp huấn luyện cho cộng đồng về an toàn súng đạn, sơ cứu và cứu trợ thiên tai — mà có thể là một lợi ích cho việc tuyển dụng.  Karriman nói các nhà tài trợ giàu có đã cho tiền, nhưng khi họ yêu cầu xem sổ sách của nhóm, Rhodes đã từ chối. Vào năm 2017, một blogger đã công bố cáo buộc quản trị viên công nghệ thông tin của nhóm đã tham ô và cáo buộc Rhodes che đậy việc này, trích dẫn các tài liệu và bản ghi âm. Karriman yêu cầu cải cách nhưng cuối cùng đã bị đẩy ra. Các thành viên khác của hội đồng quản trị đã từ chức, các chi hội giải thể và hồ sơ thành viên đã bị rò rỉ cho Trung tâm Luật Nghèo đói miền Nam. (Rhodes phủ nhận những lời buộc tội này và quy chúng là “âm mưu đảo chính” của những người mà ông ta có những khác biệt về hệ tư tưởng.)

Một tập hợp dân quân ở Front Royal, Virginia, vào tháng 8

Một số cấp phó trước đây của Rhodes nói với tôi rằng hành vi của ông ta ngày càng thất thường. Tại cuộc đối đầu ở trang trại Bundy vào năm 2014, ông ta tuyên bố có thông tin tình báo rằng chính quyền Obama đang lên kế hoạch cho một cuộc tấn công bằng máy bay không người lái nhằm vào trại của nhóm Ái quốc. Nhóm Oath Keepers đã rút lui khi dân quân từ các nhóm khác cáo buộc họ đào ngũ. Năm sau, ông nói trong một bài phát biểu rằng John McCain nên bị xét xử và treo cổ vì tội phản quốc vì ông ủng hộ việc giam giữ vô thời hạn những công dân Mỹ bị nghi ngờ là khủng bố. Sau đó, ông ấy nói với tôi, ông ấy bắt đầu đối mặt với sự dò xét gắt gao tại các sân bay. Vào năm 2015, ông ấy đã bị thu bằng luật sư. Vào năm 2018, vợ của ông đã đệ đơn yêu cầu một lệnh bảo vệ trong tiến trình ly hôn, cáo buộc rằng Rhodes đã từng túm cổ con gái của họ và có thói quen, trong các cuộc tranh cãi trong hôn nhân, quơ súng vào không trung trước khi chĩa vào đầu mình. (Rhodes phủ nhận những cáo buộc này. Đơn thỉnh cầu đã không được chấp thuận.)

Ông ấy cũng đang đẩy nhóm Oath Keepers theo hướng xung đột với chế độ yên tĩnh hơn mà một số thành viên của ông ấy ưa thích. Trong hồ sơ, tôi tìm thấy một ghi chú được đính kèm với mục thông tin của một sĩ quan Không quân yêu cầu rằng tên của ông ta được gạch tên khỏi danh sách. Ghi chú viết người sĩ quan “sẽ vẫn ở bên chúng ta,” nhưng ông ấy muốn bảo vệ sự nghiệp 15 năm trong quân ngũ của mình. Ghi chú là của Steve Homan, một cựu chiến binh Việt Nam từ Nebraska và là cựu phó chủ tịch của Oath Keepers. Khi tôi gọi cho ông ấy, ông ấy kể lại việc ông ấy đã tập trung vào việc tuyển dụng những người có kỹ năng quân sự trong khi cố gắng không thu hút quá nhiều sự chú ý. Ông ấy đã loại bỏ “những chiếc mũ hoang dã”. Ông ta muốn mọi người sẵn lòng và có thể "chống lại chính phủ" nếu cần thiết nhưng đủ trình độ để không khơi mào cuộc chiến. Ông ta gọi họ là “những người ái quốc thầm lặng”, phiên bản của ông ta về dân quân cánh hữu Gray Man, một đa số thầm lặng sẽ đứng về phía ông ta trong một cuộc xung đột.

Mô tả này phù hợp với một người lính Hoạt động Đặc biệt mà tôi tìm thấy trong hồ sơ, người nói với tôi rằng ông ta chưa bao giờ xuất hiện tại một sự kiện nhưng sẵn sàng tham gia nếu cần. Ông ta có một miếng decal của Oath Keepers dán trên xe của ở ông căn cứ, để thu hút những người lính khác sẽ hỏi ông ta về nó. Trước câu hỏi về bạo lực, ông ấy nói, “chắc chắn nó sẽ xuất hiện, và câu trả lời của tôi là nó hoàn toàn có thể bao gồm xung đột vũ trang. Tôi muốn lấy Chiến tranh Cách mạng làm ví dụ. Các dân quân đã ở đó, được trang bị và tổ chức tốt, không tìm kiếm một cuộc chiến mà sẵn sàng khi nó xảy ra.”

Cách tiếp cận của Homan đòi hỏi sự tinh tế và việc tập hợp một nhóm người áo xám trong bóng tối là điều khó khăn khi Oath Keepers đang đưa vũ khí lên bản tin quốc gia. Tôi tìm thấy những lá thư từ chức đính kèm vào một số mục thông tin, trong đó mọi người phàn nàn rằng nhóm này đang trở nên quá quân phiệt. Nhưng tôi cũng ghi nhận sự gia tăng đột biến của các thành viên mới — mỗi người trả một khoản phí hàng năm $50 — khi Rhodes xuất hiện trên các tiêu đề báo chí. Homan nhớ lại: “Sự công khai và tiền bạc đã nuôi sống ông ta.” Cuối cùng thì Horman từ chức.

Một cựu binh Thuỷ quân Lục chiến nói với tôi rằng khi đăng ký vào năm 2013, ông ấy vừa nghỉ hưu sau bảy năm làm nhà thầu quân sự, trong thời gian đó ông ấy đã huấn luyện lực lượng bản địa ở Afghanistan. Các thành viên cao cấp của Oath Keepers đã yêu cầu ông ta giúp đào tạo bán quân sự cho các thành viên. Ông cảnh báo Rhodes rằng đào tạo sai người có thể dẫn đến rắc rối; họ thậm chí có thể phản ông ta. Nhưng ông ấy đã đồng ý sau khi Rhodes nói rằng ông ấy có thể tự mình kiểm tra.

Ông ta luôn để ý những người có biểu hiện đáng ngại như nói về việc chế tạo chất nổ hoặc ống giảm thanh. Ông nói “Có những người muốn trở thành lực lượng dân quân chính quy. Và cũng có những người như tôi chỉ muốn hỗ trợ cộng đồng trong trường hợp mất ổn định.”

Cuối cùng, ông ta cảm thấy rằng Rhodes đang áp dụng một "tư duy tấn công" - hầu hết thúc đẩy một cuộc chiến, đặc biệt là sau vụ đối đầu chính phủ tại Bundy. Ông từ chức, trở thành cảnh sát trưởng, và hiện đang được đào tạo để thành một linh mục.

Vào tháng Tư, một nhóm được gọi là Dân quân Tự do Michigan đã xuất hiện với súng trường bán tự động tại một cuộc biểu tình ở thủ phủ của bang, nơi những người biểu tình yêu cầu chấm dứt các vụ đóng cửa vì coronavirus và gọi thống đốc là Đức quốc xã. Những người dân quân nhìn xuống từ ban công tầng hai khi các nhà lập pháp mặc áo giáp chen qua đám đông bên dưới. Hình ảnh của cảnh này đã lan truyền. Sau đó, tôi gọi cho một trong những thủ lĩnh của lực lượng dân quân, Phil Robinson, tại nhà riêng của anh ta ở một thị trấn nhỏ phía tây Lansing.  Anh ấy nói với tôi: “Tôi sẽ không nói dối bạn đâu. Tôi cảm thấy mình như một ngôi sao điện ảnh."

Rhodes, trong khi đó, đang vật lộn để tìm chỗ đứng của mình trong phong trào chống đóng cửa. Ban đầu, ông lo lắng về đại dịch và đã viết một bài đăng sớm thúc giục các biện pháp đóng cửa trước khi đối mặt với phản ứng dữ dội; một thành viên Oath Keeper nổi tiếng đã buộc tội ông là "phe đối lập bị kiểm soát" và từ chức. Ngay sau đó Rhodes đã tự mình có mặt trong đám đông không mang khẩu trang, lặp lại tuyên bố của Trump rằng sự cuồng loạn về virus là một phần của âm mưu chống lại ông ta. 

Nhưng những ý tưởng mà Rhodes đã giúp phổ biến ngày càng lan rộng. Robinson nói với tôi rằng anh ấy chưa bao giờ ở trong cảnh sát hoặc quân đội - sau đó lưu ý rằng tham gia nhóm của anh ấy có nghĩa là tuyên thệ bảo vệ Hiến pháp chống lại tất cả kẻ thù, nước ngoài và trong nước. Các dân quân khác chỉ cần dán 10 mệnh lệnh của Rhodes trên trang web của họ mà không cần ghi công. Các đoạn video quay cảnh các sĩ quan cảnh sát mặc sắc phục gọi các biện pháp trấn áp là bạo ngược, nhấn mạnh lời thề của họ và bảo các sĩ quan của họ thức tỉnh.

Sau đó, các cuộc biểu tình Black Lives Matter nổ ra. Những người có vũ trang nổi lên giữa các xáo trộn đó, thực hiện các hoạt động theo kiểu Ferguson. Rhodes đã cố gắng tổ chức các đội cảnh giác của riêng mình trên trang mạng xã hội Discord, nhưng ông ấy đã đạt được rất ít tiến bộ trước khi diễn đàn do ông ấy tạo ra bị đóng cửa và những người tham gia bị cấm.

Các nhóm mới hơn đã công khai kêu gọi nội chiến, nói rằng họ đã muốn tiếp tục cuộc nội chiến. Các thành viên của cái gọi là phong trào boogaloo mặc áo aloha khi họ xuất hiện trong đám đông với vũ khí bán tự động, cho thấy rằng họ coi sự bùng phát bạo lực giống như một bữa tiệc. Nhiều người trong thế hệ mới đã bác bỏ các nhà lãnh đạo cũ như Rhodes vì ​​quá thuần phục. Về quyền sử dụng súng và các vấn đề khác, họ phẫn nộ với các tiền bối của mình vì đã từ bỏ quá nhiều.

Có sự thiếu rõ ràng về thời điểm mà thời kỳ của Rhodes đã trở nên nổi bật, khi các nhóm Patriot tự định vị mình chống lại Obama và chính phủ liên bang. Một số trong nhóm boogaloo là những người theo chủ nghĩa tối cao của người da trắng. Tuy nhiên, khi cảnh sát cố gắng tách những người biểu tình thành các nhóm riêng biệt, một số thanh niên mặc áo aloha (ND: ý nói nhóm boogaloo) nhất quyết đứng với Black Lives Matter. Đã có những vụ nổ súng được cho là bởi những người theo chủ nghĩa da trắng thượng tôn và cả những người ra đường phản đối sự tàn bạo của cảnh sát. Các nhóm Patriot bị ám ảnh bởi một lực lượng dân quân Da đen mới được gọi là Liên minh Không Đùa giỡn (Not Fucking Around); hai bên đối đầu nhau trong cuộc tuần hành tôn vinh Breonna Taylor, và cảnh sát phải can thiệp. Doanh số bán súng và đạn tăng vọt.

Một buổi chiều, tôi nhận được email từ một cựu quân nhân Lục quân và là cựu thành viên Oath Keeper tên là Adam Boyle, người này nói rằng anh ta đang bảo vệ một trung tâm mua sắm ở Missouri với một cựu nhân viên điều hành đặc nhiệm của Thủy quân lục chiến tên là Nick. Câu chuyện của Boyle có lý luận như mơ về xung đột phi tuyến. Anh ấy viết “Tôi và Nick đã thiết lập một vị trí an ninh phòng thủ trước tiệm Pepperoni Bill’s Pizza”, và sau đó những người biểu tình đã đến. Hai người họ đã chuẩn bị tinh thần, phát hiện một kẻ kích động trong số những người biểu tình, người này dường như có một con dao, nhưng những người biểu tình đã đuổi anh ta đi. Boyle và bạn của mình bắt đầu nói chuyện với những người biểu tình và nhận ra rằng họ có một số điểm chung.

Sau đó, một kẻ thù mới xuất hiện: Hai người đàn ông da trắng lái xe đến, và Nick thấy rằng họ có một khẩu súng lục trong xe. Khi có hai người phụ nữ da đen định bỏ đi thì những người đàn ông trên xe đuổi theo. Boyle viết: “Nick đã nhảy vào xe tải của tôi, trang bị vũ khí trong tư thế sẵn sàng với khẩu AR-15 của anh ấy, và chúng tôi quyết liệt truy đuổi những người đàn ông.” Những người đàn ông rút lui và những người cảnh giác ôm lấy người tổ chức cuộc biểu tình.  Boyle viết, “Chúng tôi đã thu hẹp khoảng cách chính trị và đến với nhau vì mục tiêu hòa bình chung.” Tôi ghi nhận nỗ lực gần như tuyệt vọng để thiết lập lại thiện chí — và vô số cách mà đêm nay có thể đã biến thành một thảm họa. Trong khi Rhodes đang kêu gọi sự vinh quang của Lexington Green, một thực tế nghiệt ngã có thể diễn ra trong sự bối rối tại Pepperoni Bill’s.

Các cuộc tập hợp dân quân đã âm thầm diễn ra trên khắp Virginia khi cơ quan lập pháp của bang đã nâng cao luật kiểm soát súng mới.

Vào một đêm tháng Bảy, tôi bước vào một hội trường VFW bên ngoài Nashville, băng qua một quán bar đông đúc những khách quen không đeo khẩu trang và vào một căn phòng không cửa sổ có sàn nhảy. Vài chục người ngồi ở các bàn ở một bên. Bên cạnh cánh cửa là một bảng đăng nhập thông tin yêu cầu giống như trong các hồ sơ bị rò rỉ: tên và thông tin liên hệ, những kỹ năng mà người đó có thể cung cấp.

Rhodes đã gọi cuộc họp là một phần của sự thúc đẩy tổ chức mới. Ông ấy đã lái xe vòng quanh miền Nam — tham dự một cuộc tập hợp dân quân ở Virginia vào một ngày, thăm các thành viên khác ở Bắc Carolina — và đồng ý để tôi tham gia cùng ông ấy ở Tennessee. Ông ấy đã trễ. Nhóm Three Percenters ngồi một góc, vẻ sốt ruột. Tôi ngồi với một cặp Oath Keepers trong một góc khác.

Một người đàn ông lớn tuổi đội chiếc mũ kiểu nông dân Úc ngồi ở một góc. Bên cạnh là một cựu chiến binh trong Chiến tranh Iraq, người gần đây đã gia nhập Oath Keepers. Anh ta bắt đầu nói về kinh nghiệm của mình ở nước ngoài, và làm thế nào trong hỗn loạn của chiến tranh, những người lính Mỹ đã đối mặt với viễn cảnh khủng khiếp phải giết chết các trẻ em, những đứa trẻ có thể tấn công họ khi đeo bom IED. Người đàn ông đội mũ nói, "Tôi thích điều đó hơn là thay vì bị văng xác tung tóe vào tường."

Cuối cùng Rhodes bước vào và đặt chiếc mũ Oath Keepers đầy bụi của mình lên bàn.  ta hỏi: "Tại sao tất cả các bạn ngồi xa nhau như vậy? Mọi người hãy ngồi lại với nhau.”

Rhodes nói như một giáo sư dễ tính, nhằm giải thích một ý tưởng: rằng chính mọi người, không phải riêng một nhóm nào, mới là dân quân thực sự. Ông nói, đây là điều mà những Người sáng lập đã nghĩ đến. Ông đề nghị những người tham dự tổ chức theo địa phương. Nhóm Oath Keepers sẽ hành động giống như cách Lực lượng Đặc biệt làm ở nước ngoài, sẽ đào tạo con người và phục vụ như một cấp số nhân của lực lượng.  Ông nói: “Đừng tự gọi mình là nhóm Oath Keepers hay Three Percenters. Hãy tự gọi mình là dân quân của Quận Rutherford."

Khi Rhodes nói với những người trong đám đông hãy sẵn sàng cho chiến tranh, tôi đã định cỡ cho họ. Một số trông cứng cáp, nhưng nhiều người khác thì không. Một người chống gậy. Khi Rhodes hỏi mối quan tâm của họ là gì, một số người nói rằng họ sợ rằng những kẻ bạo loạn sẽ xuất hiện trong khu phố của họ.

Những bình luận của ông ấy trở nên gay gắt hơn khi ông ấy bắt đầu cảnh báo về những người phản đối và những người biểu tình. Ông nói: “Họ là những người theo chủ nghĩa nổi dậy, và chúng ta phải đàn áp cuộc nổi dậy đó.  Dần rồi họ cũng sẽ sử dụng bom IED.”

Ông kết luận: “Những chiến binh già và những người trẻ tuổi của chúng ta sẽ phải giết những đứa trẻ này. Và họ sẽ chết vì tin rằng họ đang chiến đấu với Đức Quốc xã."

Sau đó, Rhodes đi qua Kentucky, gặp Oath Keepers tại nhà của họ, nơi các cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ, luôn xoay quanh cùng một câu hỏi — nếu xảy ra thì sao? —Và luôn quay lại cuộc bầu cử. Một người tên là James, một thành viên mới, nói với tôi rằng mọi người sẽ chấp nhận kết quả — “miễn là chúng tôi tin rằng cuộc bỏ phiếu là công bằng. Và nếu cả hai bên không thể đi đến thỏa thuận, thì sẽ có xung đột."

Ông nói, nó có thể bắt đầu bằng một cuộc biểu tình phản đối bị sự cố, hoặc những phát súng từ một kẻ khiêu khích. Ai đó đã đề cập đến một người mẹ trẻ ở Indiana, người đã bị bắn chết sau khi được báo cáo là hét lên “All Lives Matter" (tạm dịch: "Tất cả Cuộc sống đều Quan trọng") trong một cuộc tranh cãi với người lạ.

Một người đàn ông khác nói: “Chúng tôi nói về việc bị tấn công. Bây giờ, tôi có một câu hỏi. Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn bị tấn công theo những cách tinh vi và nhất quán trong một khoảng thời gian?”

Tôi đi từ Kentucky vào vùng núi của Carroll County, Virginia, và trên một cánh đồng dọc theo một con đường quanh co, đậu ở cuối một dãy dài xe bán tải và xe SUV. Cả trăm người, hầu hết đều có vũ khí, đang nhìn lên một người đàn ông đang phát biểu từ phía sau một chiếc xe tải có sàn và được sơn ngụy trang. Giữa đám đông và tôi là hai thanh niên với khẩu súng trường bán tự động. Họ ngăn cản tôi theo cách — không thân thiện cũng không thân thiện — mà tôi đã gặp ở các trạm kiểm soát ở những nơi khác trên thế giới.

Cái gọi là tập hợp dân quân như thế này đã âm thầm diễn ra trên khắp tiểu bang. Cơ quan lập pháp vẫn đang thúc đẩy các biện pháp kiểm soát súng và mọi người đang chuẩn bị cho khả năng xảy ra nhiều bạo loạn hơn và cho cuộc bầu cử. Rhodes đã được lên kế hoạch để đưa ra nhận xét nhưng, như thường lệ, ông ta lại đến muộn.

Một trong những người đàn ông trẻ tuổi nói điều gì đó vào máy bộ đàm, và một cựu chiến binh Chiến tranh Iraq lực lưỡng tên là Will đến gặp tôi và giải thích lý do cho những người lính gác và những người đàn ông  canh gác trong rừng ở phía xa cánh đồng. Họ không lo lắng về lực lượng thực thi pháp luật — một phó phòng cảnh sát trưởng đứng cách tôi không xa, tựa vào chiếc xe của anh ta. Họ chỉ lo những người cánh tả, antifa, những người có thể ghi lại biển số xe của bạn, truy ra địa chỉ của bạn, xuất hiện tại nhà của bạn.

Đây là một loại đám đông khác với đám mà Rhodes đã kéo đến hội trường ở VFW. Nhiều người ở độ tuổi 20 và 30 và mặc đồng phục — một số người Three Percenters mặc áo phông đen và quần rằn ri, và các thành viên của một nhóm khác đứng cùng nhau trong những bộ đồ chiến đấu ngụy trang. Một người đàn ông từ nhóm đó leo lên sàn xe tải và tự giới thiệu mình là Joe Klemm, thủ lĩnh của một lực lượng dân quân mới gọi là Ridge Runners (Những kẻ băng đèo).

Anh ta là một cựu Thuỷ quân lục chiến 29 tuổi và đã nói chuyện bùng nổ khiến đám đông chú ý. Anh ta nói: “Tôi đã thấy điều này đang đến kể từ khi tôi còn trong quân đội. Đã quá lâu, chúng ta đã nhượng bộ một chút ở đây một chút ở đó vì lợi ích của hòa bình. Nhưng tôi sẽ nói với bạn rằng hoà bình không ngọt ngào như vậy. Cuộc sống không phải dễ thương như vậy. Tôi thà chết chứ không muốn sống không tự do.”

Một số người la lên cổ vũ: “Hoo-ah.”

Klemm tiếp tục: “Mọi thứ sẽ thay đổi vào tháng 11. Tôi tuân theo Hiến pháp. Chúng ta yêu cầu những người còn lại cũng làm như vậy. Chúng ta yêu cầu các nhân viên cảnh sát của chúng ta cũng làm như vậy. Chúng ta sẽ khiến những người này sợ hãi chúng ta một lần nữa. Lẽ ra chúng tôi phải nổ súng từ lâu thay vì đứng lệch sang một bên.”

Anh ấy hỏi: "Bạn có sẵn sàng để mất mạng sống của bạn? Bạn có sẵn sàng đánh mất mạng sống của những người thân yêu của mình — có thể nhìn thấy một trong những người thân yêu của bạn bị xé xác ngay bên cạnh bạn không?” 

Sau khi anh ta chấm dứt, Rhodes lăn bánh vào trên chiếc Dodge Ram thuê của ông và đậu trên bãi cỏ bên cạnh tôi. Ông ta bước đến chiếc xe tải sàn phẳng nhưng không trèo lên đó. Rồi ông quay lại và đối mặt với đám đông. Bài phát biểu của ông quay lại thời kỳ cách mạng, gợi lại truyền thống của một đất nước được thành lập trong đổ máu. Ông thúc giục họ xây dựng một lực lượng dân quân cho cộng đồng của họ.

Rhodes ở lại tụ điểm rất lâu sau khi hầu hết mọi người đã rời đi, gặp gỡ từng người cuối cùng, những bài học lịch sử của anh ấy cứ thế kéo dài. Cuối cùng cuộc trò chuyện chuyển sang các vấn đề tại địa phương sử dụng ma túy quá liều và các cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần và tình trạng tuyệt vọng của nền kinh tế địa phương. Người dân ở đó dường như tin rằng việc nắm lấy vũ khí bằng cách nào đó sẽ ngăn cản sự tan rã của đất nước hơn là đẩy nhanh tiến độ.

Khi các cuộc biểu tình nổ ra ở Kenosha một tháng sau đó, nhiều người biểu tình đã mang theo súng, và các nhóm cảnh giác nhanh chóng thành lập ở phía bên kia. Họ tự gọi mình là Người bảo vệ Kenosha. Đã xảy ra một cuộc đối đầu gần một trạm xăng như ở Pepperoni Bill’s và một thiếu niên được cho là đã nổ súng khiến hai người thiệt mạng. Một người đàn ông liên kết với antifa bị cáo buộc đã bắn hạ một người ủng hộ Trump ở Portland vào cuối tuần đó, và Rhodes tuyên bố rằng “phát súng đầu tiên đã được bắn”.

Vào thời điểm đó, một số nhà văn nổi tiếng về phe cánh hữu đã cảnh báo rằng các cuộc chiến tranh không phải lúc nào cũng bắt đầu với một sự kiện rõ ràng, quyết định — một cuộc tấn công, một cuộc đảo chính, một cuộc xâm lược — và bạn có thể không nhận ra mình đang ở trong đó cho đến khi nó đã rõ ràng. Xung đột dân sự thường đến từ từ. Con đường dẫn đến nó, tôi nghĩ, có thể bắt đầu bằng việc nghiền ngẫm về nó, và có thể bắt đầu bằng việc giữ cho đầu óc bạn được mở rộng./.

 

Nguyên bản tiếng Anh:

A Pro-Trump Militant Group Has Recruited Thousands of Police, Soldiers, and Veterans


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét