28 tháng 11 2022

Một phe cánh trong Đảng Cộng hòa đã Kích hoạt Bạo lực Chính trị như thế nào.


 Ban biên tập, New York Times

26/11/2022


Vào ngày 12 tháng 10 năm 2018, một đám Proud Boys đã có mặt tại Câu lạc bộ Cộng hòa Metropolitan ở Manhattan. Họ đã đến câu lạc bộ Upper East Side từ khắp đất nước để nghe bài phát biểu của người sáng lập nhóm, Gavin McInnes. Đó là một đỉnh điểm đối với nhóm Proud Boys - cho đến thời điểm đó được biết đến nhiều nhất với tư cách là một đám đàn ông cánh hữu ưa gây gổ trên đường phố - được chính trị chính thống ủng hộ.

Câu lạc bộ Cộng hòa Metropolitan là một biểu tượng của dân Cộng hòa. Nó được thành lập vào năm 1902 bởi những người ủng hộ Theodore Roosevelt, và đó là nơi các đảng viên Cộng hòa của Thành phố New York như Fiorello La Guardia và Rudy Giuliani công bố các chiến dịch của họ. Nhưng vai tổng thống của Donald Trump đã đẩy một phe cánh của câu lạc bộ này vào “sự sung sướng điên cuồng", như lời của John William Schiffbauer, một cố vấn của Đảng Cộng hòa từng làm việc cho đảng Cộng hòa tiểu bang ngay trên tầng hai của câu lạc bộ.

Lời mời của McInnes đã gây tranh cãi, ngay cả trước khi một nhóm Proud Boys từ tòa nhà bước ra đối đầu một cách bạo động với những người biểu tình tụ tập bên ngoài. Hai thành viên Proud Boys sau đó đã bị kết tội đã cố gắng tấn công và gây bạo loạn và bị kết án 4 năm tù. Vị thẩm phán đã kết án họ giải thích về thời hạn tù tương đối dài: “Tôi hiểu biết đủ về lịch sử để biết điều gì đã xảy ra ở châu Âu vào những năm 30 khi các cuộc ẩu đả chính trị trên đường phố được phép diễn ra mà không bị bất kỳ hình thức kỷ luật nào từ hệ thống tư pháp hình sự.” Bảy người khác đã nhận tội trong vụ đó.

Tuy nhiên, các đảng viên Cộng hòa tại câu lạc bộ New York vẫn không bỏ rơi đám Proud Boys. Ngay sau vụ việc, một ứng cử viên tên là Ian Reilly, người mà các thành viên cũ của câu lạc bộ cho biết, đã đóng vai trò chính trong việc lên kế hoạch cho bài phát biểu, đã giành được chức chủ tịch câu lạc bộ tiếp theo. Ông ta đã làm như vậy một phần bằng cách tuyển dụng những người đi theo các nhân vật cực hữu, chẳng hạn như Milo Yiannopoulos, để đưa vào các chức vụ trong câu lạc bộ vào phút cuối. Một nhóm đàn ông tương tự đã lặp lại chiến lược này tại Câu lạc bộ Thanh niên Cộng hòa ở New York, cũng nhét các thành viên cực hữu vào đó.

Nhiều đảng viên Cộng hòa ôn hòa đã rời bỏ các câu lạc bộ trong sự ghê tởm. Nhìn lại, ông Schiffbauer cho biết, ngày 12 tháng 10 năm 2018 là ngày 6 tháng 1 ”sơ khởi”.

Trong những cuộc xung đột như thế này - không phải tất cả đều diễn ra công khai - có một cuộc chiến vì linh hồn của Đảng Cộng hòa đang diễn ra. Một bên là Trump và những người theo ông ta, bao gồm các nhóm cực đoan như Proud Boys và Oath Keepers. Ở phía bên kia, những người trong đảng vẫn cam kết với nguyên tắc rằng chính trị, ngay cả chính trị gây tranh cãi nhất, phải hoạt động trong khuôn khổ của nền dân chủ hòa bình. Điều quan trọng là phe ủng hộ dân chủ này phải chiến thắng những phần tử cực đoan và đẩy phe bên rìa trở lại bên rìa.

Nó đã xảy ra trước đây. Đảng Cộng hòa đã đẩy thành công những kẻ cực đoan hoang tưởng của Hội John Birch ra khỏi cuộc sống công cộng vào những năm 1960. Các nhà lãnh đạo đảng có thể làm như vậy một lần nữa đối với hàng loạt âm mưu bên rìa hiện tại. Cử tri có thể làm điều đó cho họ, như họ đã làm trong rất nhiều cuộc đua trong kỳ bầu cử giữa nhiệm kỳ năm nay. Nhưng cuộc đấu tranh nội bộ của Đảng Cộng hòa này quan trọng vì những lý do lớn hơn nhiều so với kết quả kiểm đếm trong cột thắng/thua của bầu cử. Một nền dân chủ lành mạnh đòi hỏi cả hai đảng chính trị phải hoàn toàn cam kết tuân thủ pháp quyền và không dung dưỡng hoặc thậm chí ngầm khuyến khích bạo lực hoặc ngôn ngữ bạo lực. Một nhóm lớn trong một đảng ở đất nước chúng ta đã thất bại trước bài kiểm đó, và điều đó gây hậu quả cho tất cả chúng ta.

Bạo lực cực đoan là mối đe dọa khủng bố nội  địa hàng đầu của đất nước, theo một cuộc điều tra kéo dài ba năm của các thành viên thuộc đảng Dân chủ của Ủy ban Thượng viện về An ninh Nội địa và Sự vụ Chính phủ, đã báo cáo kết quả vào tuần trước. Báo cáo của uỷ ban cho biết: “Trong hai thập niên qua, các hành động khủng bố nội địa đã gia tăng đáng kể. Các cơ quan an ninh liên bang xác định khủng bố nội địa hiện là mối đe dọa khủng bố dai dẳng và nguy hiểm nhất đối với quốc gia. Sự gia tăng các cuộc tấn công khủng bố nội địa này chủ yếu do các cá nhân và nhóm cực đoan theo chủ nghĩa da trắng thượng đẳng và chống chính phủ gây ra.” Mặc dù gần đây đã có những vụ bạo động gây bởi cực đoan cánh tả, nhưng trong vài năm qua, bạo động chính trị chủ yếu đến từ cánh hữu.

Năm nay đã được đánh dấu bằng nhiều vụ bạo động chính trị cấp cao: một nỗ lực đột nhập vào văn phòng F.B.I. ở Ohio; cuộc tấn công Paul Pelosi, chồng của Chủ tịch Hạ viện; vụ xả súng hàng loạt tại một siêu thị ở Buffalo bởi một kẻ theo chủ nghĩa da trắng thượng đẳng; một vụ đe dọa có vũ khí với Công lý Brett Kavanaugh; một kế hoạch thất bại dự định tấn công một giáo đường Do Thái ở New York.

Tách biệt hoàn toàn mối quan hệ giữa thuyết âm mưu và bạo động là việc bất khả thi. Nhưng những gì người Mỹ biết thật đáng báo động: Một cuộc khảo sát năm nay cho thấy khoảng 18 triệu người Mỹ tin rằng cuộc bầu cử năm 2020 đã bị đánh cắp từ tay Donald Trump và sử dụng bạo lực là chính đáng để đưa ông trở lại nắm quyền. Trong số 18 triệu người đó, tám triệu sở hữu súng, và một triệu người thuộc một nhóm bán quân sự hoặc quen biết với một nhóm bán quân sự nào đó. Điều đó đáng báo động vì những kẻ bạo động nằm trong các cộng đồng, mạng xã hội hoặc trong đời thực, nơi bạo lực được chấp nhận rộng rãi, sẽ có nhiều khả năng hành động hơn. Một phần của đảng Cộng hòa đã trở thành một cộng đồng như vậy.

Mức độ đầy đủ của bạo lực này không được ghi lại rõ ràng. Báo cáo kinh khủng kia của ủy ban Thượng viện kết luận rằng chính phủ liên bang, cụ thể là F.B.I. và Bộ An ninh Nội địa, đã “không theo dõi và báo cáo dữ liệu về chủ nghĩa khủng bố nội địa một cách có hệ thống theo yêu cầu của luật liên bang, đã không phân bổ hợp lý các nguồn lực để đối phó với mối đe dọa hiện tại và không điều chỉnh các định nghĩa để làm cho các cuộc điều tra được nhất quán và các hành động được tương xứng với mối đe dọa của chủ nghĩa khủng bố nội địa.” Những tồn tại đó cần phải được cấp thời khắc phục.

Ngoài nhu cầu rõ ràng về dữ liệu tốt hơn về bạo động cực đoan, việc ngăn cản hoặc chặn đứng sự lan tràn của chủ nghĩa cực đoan rất phức tạp, mặc dù có thể thực hiện một số bước cụ thể, quan trọng. Uỷ ban này đã đòi hỏi việc thực thi mạnh mẽ hơn luật chống dân quân của cấp tiểu bang, giám sát chặt chẽ hơn những kẻ cực đoan trong lực lượng thực thi pháp luật và quân đội, đồng thời hợp tác quốc tế tốt hơn để giải quyết vấn đề xuyên quốc gia này. Các công ty truyền thông xã hội cần phát triển các công cụ mới để loại bỏ tài liệu cực đoan khỏi nền tảng của họ và điều chỉnh thuật toán của họ để ngăn không cho người dùng tiếp xúc với những nội dung cực đoan nhiều chưa từng có.

Tuy nhiên, một trong những cách hiệu quả nhất để ngăn chặn bạo động chính trị là làm cho nó trở nên không thể chấp nhận được trong đời sống công cộng. Để làm được điều đó, tất cả các nhà lãnh đạo chính trị đều đóng vai trò quan trọng. Trong một bài phát biểu vào tháng 9, Tổng thống Biden đã thực hiện đúng vai trò của mình, khi ông xác định mối đe dọa mà sự thống trị của “những người Cộng hòa MAGA” cụ thể không chỉ gây ra cho Đảng Dân chủ mà còn cho cả quốc gia. Ông Biden nói: “Họ đề cao các lãnh đạo độc tài, và họ thổi bùng ngọn lửa bạo lực chính trị đe dọa đến các quyền cá nhân của chúng ta, đến việc theo đuổi công lý, pháp quyền, đến chính linh hồn của đất nước này”.

Vài tháng sau bài phát biểu đó, người Mỹ đã bỏ phiếu trong cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ, trong đó hàng trăm “đảng viên Cộng hòa MAGA” - những người đã nhiệt tình loan truyền những tuyên bố cực đoan, những lời dối trá và thuyết âm mưu - đang tranh cử vào các chức vụ cấp địa phương, tiểu bang và liên bang. Cử tri đã từ chối nhiều người trong số họ, và mặc dù điều đó đáng khích lệ, nhưng chỉ các cuộc bầu cử thôi là chưa đủ.

Mùa tranh cử được đánh dấu bằng nhiều sự cố trong đó nhiều đảng viên Cộng hòa dùng những phát biểu liên hệ đến bạo lực. Họ miêu tả những người đồng tính nam và chuyển giới là “những kẻ lợi dụng trẻ con”; họ đã giúp truyền bá cái được gọi là lý thuyết thay thế vĩ đại nặng tính kỳ thị chủng tộc, một thuyết đã truyền cảm hứng cho nhiều vụ xả súng hàng loạt; họ đã quảng bá thuyết âm mưu của QAnon, chưa kể đến những lời nói dối phổ biến về gian lận và cuộc bầu cử năm 2020, đã dẫn đến vụ tấn công ngày 6 tháng 1.

Bất chấp sự bác bỏ của nhiều cử tri đối với nhiều tín đồ của mình, ông Trump đã tuyên bố quay trở lại tranh cử, một động thái hứa hẹn sẽ khơi dậy sự nhiệt tình của những người ủng hộ tận tụy nhất của ông. Tất nhiên, họ bao gồm các thành viên của Proud Boys. Tại một cuộc tranh luận trong cuộc tranh cử 2020, ông Trump đã từ chối không từ bỏ họ hoặc phong trào của họ và thay vào đó ông bảo họ “hãy củng cố và sẵn sàng”. Và họ đã làm như vậy cho đến ngày 6 tháng Giêng.

Việc ông Trump được phục hồi trên Twitter không chỉ đồng nghĩa với việc gia tăng hơn nữa “sự tranh cãi hạ đẳng và phi nhân hóa”, như Brian L. Ott, tác giả của cuốn sách “Tổng thống Twitter: Donald J Trump và Nền chính trị của Cuồng nộ Da trắng" (“The Twitter Presidency: Donald J. Trump and the Politics of White Rage”), đã cảnh báo trong bài này vài ngày trước, mà còn có khả năng dấy thêm bạo động nhiều hơn. Như ông Ott giải thích: “Mạng xã hội nói chung và Twitter nói riêng tạo môi trường cho sự giao tiếp đơn giản, hấp tấp, thiếu suy nghĩ và gây bức xúc. Khi thông điệp là không khoan dung và bạo lực, thì gần như chắc chắn sẽ đưa đến kết quả kia.”

Các lãnh đạo trong lĩnh vực chính trị, thực thi pháp luật, truyền thông và những nơi khác có nghĩa vụ làm mọi thứ có thể để loại bỏ khỏi đời sống công cộng những người tham gia hoặc ủng hộ bạo lực chính trị.

Trách nhiệm rơi vào đảng Cộng hòa. Trong khi các cử tri trong tháng này đã loại bỏ một số ứng cử viên cực đoan nhất, thì đảng này vẫn bị mê hoặc bởi Trump và thương hiệu độc tài của ông ta. Hai đảng viên Cộng hòa nổi tiếng đã thẳng thắn lên tiếng về chủ nghĩa cực đoan cánh hữu và những lời dối trá vô căn cứ, Dân biểu Liz Cheney và Adam Kinzinger, đã bị đuổi khỏi chức vụ. Trong khi đó, sự lan truyền của các thuyết âm mưu đã truyền cảm hứng cho bạo lực vẫn tiếp tục không suy giảm từ các chính trị gia và phương tiện truyền thông bảo thủ.

Ngay cả khi Trump không trở thành ứng cử viên tổng thống của đảng, thì đảng và nhiều người ủng hộ đảng này dường như đã tự thuyết phục rằng sự lan rộng của chủ nghĩa cực đoan nhằm phục vụ mục đích của họ không phải là mối lo ngại cấp bách. Những người có thể ảnh hưởng đến hướng đi của đảng — cử tri của đảng, các nhà tài trợ và người ủng hộ lớn nhất của đảng — phải làm mọi cách để thuyết phục họ bằng cách khác. Nền dân chủ Mỹ phụ thuộc vào nó.

Đảng Dân chủ cũng vậy, có một vai trò ở đây. Họ không nên chi tiền cho các ứng cử viên cực hữu trong các cuộc bầu cử sơ bộ với hy vọng đánh bại họ trong cuộc tổng tuyển cử. Làm như vậy chỉ gây ô nhiễm thêm cho quảng trường công cộng, ngay cả khi nó có thể dẫn đến chiến thắng của đảng Dân chủ, như nó dường như đã làm trong năm nay. Thay vì nhượng bộ trước sự cám dỗ bôi nhọ toàn bộ đảng bằng hành động của những thành viên tồi tệ nhất, các đảng viên Đảng Dân chủ nên tiếp tục tìm cơ hội cho chế độ lưỡng đảng bất cứ khi nào có thể.

Việc ngược lại sẽ cho phép chủ nghĩa cực đoan hoành hành cho đến khi nền chính trị Hoa Kỳ xuống cấp hoàn toàn.

Một cảnh tượng ở Roanoke, Texas, vào mùa hè này đã cho ta một cái nhìn rùng rợn về tương lai sẽ như thế nào nếu bạo lực từ cánh hữu dẫn đến bạo lực từ cánh tả, ở một đất nước bị chia rẽ sâu sắc và có lượng súng rất nhiều so với số dân. Một nhóm người biểu tình cánh hữu có vũ trang xuất hiện để phản đối một buổi bữa họp mặt ăn uống của một nhóm đồng tính để rồi đụng độ một nhóm khác, mặc đồ đen và cầm súng trường kiểu quân đội. Nhóm thứ hai tự gọi mình là Câu lạc bộ súng Elm Fork John Brown và được cho là đã tự nhận nhiệm vụ này để đảm bảo an ninh cho sự kiện. Cảnh sát địa phương đã tách hai nhóm ra và không bắt giữ ai, nhưng kiểu đối đầu này không phải là dấu hiệu của một cuộc tranh luận dân chủ lành mạnh.

Bất đồng chính trị không nhất thiết phải bao gồm nguy cơ bạo lực. Người Mỹ và các nhà lãnh đạo chính trị của họ có khả năng lựa chọn một tương lai khác hơn./.


Nguồn: https://www.nytimes.com/2022/11/26/opinion/republican-party-extremism.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét